Trước đó, Bạch Nhuyễn Nhuyễn cùng Giang Chi đã thay tông phục của Sơn Dư tông, là một kiện tông phục màu vàng đất, bởi vì hai cái danh ngạch này là dành cho đệ tử của tông.
Giang Chi muốn đi cùng Bạch Nhuyễn Nhuyễn, cho nên cũng phải thay đổi quần áo.
Lại còn ăn cái cái gì đan dược, nói là Bổ Khí Đan, nhưng mà Giang Chi là không tin, cho nên không ăn.
Khi càng đi vào gần, Giang Chi cũng phát hiện uy áp ngày càng cao, còn có thần thức của người có tu vi cao đảo qua các nàng, sau khi phát hiện vô hại lại rời đi.
Giang Chi rất khó hình dung loại cảm giác này, giống như bị người nắm giữ mạch môn, làm người tâm sinh sợ hãi.
Đây là uy áp đến từ cường giả.
Cho nên mới nói vì sao sẽ có hạn chế danh ngạch, bởi vì đã bị nhóm cường giả, đại tông môn lũng đoạn.
Giang Chi nheo mắt suy nghĩ.
Chỉ sau chốc lát, các nàng được Hứa trưởng lão dẫn tới hàng ngũ đệ tử y phục màu vàng đất của Sơn Dư tông.
Giang Chi tò mò nhìn xung quanh
“Không cần nhìn đông nhìn tây.” Hứa trưởng lão nhỏ giọng răn dạy Giang Chi.
Sở dĩ nhỏ giọng cũng chỉ là vì sợ hãi các đại nhân vật khác thôi.
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt thoạt nhìn hiền từ đều mang lên vài phần lạnh lùng.
Giang Chi vội vàng cúi đầu, nàng cũng đã nhanh chóng quét đến không sai biệt lắm.
Sơn Dư tông hẳn là một tiểu tông môn, nhưng là lại có thể mang đến bốn đệ tử bao gồm hai người các nàng thì rõ ràng số lượng có chút nhiều.
Bất quá nàng nhìn thấy thái độ khiêm tốn của vị Hứa trưởng lão này đối với ba vị thiếu nam thiếu nữ mặc áo lam phía trước, đại khái cũng minh bạch là vì nguyên nhân gì, đơn giản chính là dựa vào đại tông môn khác.
Cốt truyện diễn ra dưới góc nhìn của nữ chủ, cho nên có chút việc, vẫn không cần thiết tin tưởng, dù sao cốt truyện cũng chỉ điểm tô cho đẹp nữ chủ mà thôi.
“Lăng công tử, đồ vật đều ở đây.” Hứa trưởng lão cười lấy lòng đưa cho thiếu niên áo lam một cái túi trữ vật.
Thiếu niên duỗi tay tiếp nhận túi, tựa hồ lắc lắc, sau khi xác nhận không có lầm thì gật đầu, thần sắc kiêu căng: “Được rồi, ngươi có thể lăn.”
Hứa trưởng lão đầy mặt ý cười lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía bốn người phía sau, sắc mặt lập tức phai nhạt: “Vị này chính là Lăng công tử của Thiên Sơn tông, tiến vào bí cảnh sau các ngươi đều phải đi theo Lăng công tử, không thể tùy tiện chạy loạn, nếu chạy loạn chết ở nơi nào, cũng không thể trách lão phu.”
“Vâng.” Bốn người mặc trang phục màu vàng đất, ba nữ một nam nhỏ giọng đáp.
Hứa trưởng lão rời đi.
Lăng công tử ở phía trước như là nhớ tới cái gì, xoay đầu, thần sắc ngạo mạn: “Trong mấy người các ngươi, ai là Bạch Nhuyễn Nhuyễn?”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn đi ra ngoài, rụt rè nói: “Là, là ta.”
“Ngẩng đầu lên.” Sau khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng này, thái độ của Lăng Kỳ có biến tốt hơn một chút.
Ba người mặc trang phục vàng đất phía sau đều không lên tiếng cúi đầu.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn chậm rãi ngẩng đầu, ở dưới ánh mắt Lăng Kỳ, lại có chút thẹn thùng cúi đầu.
“Cô giả vờ cái gì?” Thiếu nữ bên cạnh Lăng Kỳ có chút kích động xông tới, may mắn Lăng Kỳ duỗi tay ngăn lại, bằng không liền phải đυ.ng tới Bạch Nhuyễn Nhuyễn.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn tựa hồ bị dọa đến, run run thân mình, giống một con tiểu bạch thỏ vô hại.
“Đừng sợ, tính tình của cô ấy là như vậy.” Thanh âm của Lăng Kỳ trở nên ôn nhu, “Cô ấy chán ghét Bạch Liên tiên tử, cho nên chán ghét những người giống Bạch Liên tiên tửi.”
Thiếu nữ tên là Lăng Yên, xem Bạch Nhuyễn Nhuyễn đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi, ý nhằm vào Bạch Nhuyễn Nhuyễn viết ở trên mặt: “Đồ vật hạ đẳng, đừng có cả ngày nghĩ câu dẫn nam nhân.”
Lăng Yên ghét nhất là loại nữ nhân này, bởi vì người nàng thích cũng thích loại nữ nhân này.
Nàng còn muốn tiếp tục châm chọc vài câu, nhưng trong đám người truyền đến một trận xôn xao.
“Huyền Kiếm tông tới!”
Không biết là ai trong đám người kinh hô một tiếng.