Hai người dối trá khách sáo xong.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn liền ra tới hoà giải: “Sư tỷ, tỷ không phải muốn đi dạo sao? Chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Giang Chi chỉ cười nhạt, sau đó dẫn theo Bạch Nhuyễn Nhuyễn, cùng với Tần Lâm đi theo Bạch Nhuyễn Nhuyễn đi dạo một vòng trấn Phong Hải.
Nàng cũng thấy được khí vận cường đại của nữ chủ, một đường này tất cả các loại pháp khí màu tím đều trở thành pháp khí cấp thấp bán rẻ cho nữ chủ.
Giang Chi tâm tình rất bình tĩnh, còn cảm thấy đây là điều đương nhiên, loại cảm giác này rốt cuộc cũng làm nàng cảm thấy cuốn tiểu thuyết này không phải bản lậu, là một loại cảm giác quen thuộc của nữ chủ.
“Sư muội, muội mua sắm chắc cũng xong rồi đi.” Giang Chi đi dạo đến không sai biệt lắm, liền nhìn về phía Bạch Nhuyễn Nhuyễn, nàng mặt mày đều mang theo tươi cười: “Đi dạo xong rồi thì đi ăn cơm thôi.”
“Được, đi ăn cơm, ăn xong hẳn cũng vừa vặn là lúc bí cảnh bắt đầu.” Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ là ý cười không đến được đáy mắt.
Nàng không thích khuôn mặt tươi cười, xinh đẹp đến mức khoa trương này của Giang Chi.
Ba người đi đến tửu lầu.
Vừa rồi Tần Lâm cùng ba người đi dạo phố, hắn kỳ thật là có đem liếc mắt nhìn thiếu nữ mặc hồng y này, nhưng hắn phát hiện thiếu nữ trừ bỏ khuôn mặt ra thì đích xác không có chỗ gì đặc thù, vẫn là loại người giấu trên người nhiều bí mật và bảo bối như Bạch Nhuyễn Nhuyễn mới đáng giá để hắn đầu tư tinh lực.
Vì thế sau đó cũng không hề chú ý Giang Chi như thế nào.
Trong nhã gian của tửu lầu.
“Đinh, nhiệm vụ cùng nữ chủ đi dạo chợ hoàn thành, khen thưởng một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng.”
Giang Chi vui sướиɠ ăn đồ ăn trong tửu lầu, dù sao cũng không phải nàng trả tiền nên đương nhiên phải ăn thoải mái rồi.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng này của Giang Chi, thật ra cũng thở phào không ít. Trước đây còn cảm thấy Giang Chi tâm cơ, nhưng một ngày này ở cạnh nhau mới phát hiện đối phương cũng chỉ là người thường, trong nhà có chút tài sản thôi.
“Bạch cô nương làm thế nào có được danh ngạch tiến vào thượng cổ mê hoặc bí cảnh.” Tần Lâm ngồi ở đối diện Bạch Nhuyễn Nhuyễn, chống cằm, con ngươi đen nhánh mang theo ý cười nghiền ngẫm: “Tại hạ cũng chỉ có được một cái danh ngạch, là bởi vì gia tộc mà thôi.”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn có chút nghi hoặc nói: “Hứa trưởng lão Sơn Dư tông cho ta hai cái danh ngạch, nói là vì báo đáp ân cứu mạng lần trước.”
“Sơn Dư tông à.” Tần Lâm chỉ cười không nói.
Giang Chi cảm thấy trong lời nói của Tần Lâm có gì đó, nhưng người này hiển nhiên không có ý định nói ra.
Nàng lặng lẽ nuốt một ngụm thịt kho tàu, xem ra lần này tiến vào thượng cổ bí cảnh, có điểm dữ nhiều lành ít.
Lần này cũng có thể để nàng nhìn xem, trộn lẫn vào loại cốt truyện, nàng sẽ có thể như thế nào?
Sau khi ăn uống no đủ xong, Tần Lâm rất hào phóng trả tiền.
Giang Chi ăn no, cảm thấy mỹ mãn, tâm tình sung sướиɠ.
Lúc ba người đi đến lối vào bí cảnh, Tần Lâm phất tay cáo biệt các nàng.
Trong rừng cây chật kín người, nhưng không ai dám lớn tiếng ồn ào, chỉ dám cắn lỗ tai lặng lẽ nói nhỏ nhẹ.
Vốn dĩ Giang Chi cùng Bạch Nhuyễn Nhuyễn đều ở đám người bên ngoài, không thể tiến vào.
Nhưng một lúc sau, có một lão giả khuôn mặt hòa ái, trên mặt chồng chất nếp nhăn đã đi tới, mang các nàng đi vào.
Vị Hứa trưởng lão Sơn Dư tông tản bộ phía trước, tóc đã nửa trăm, dung mạo cũng nhiều nếp nhăn.
Giang Chi cùng Bạch Nhuyễn Nhuyễn đi theo đối phương đi về phía trước.