Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nữ Phụ Ác Độc Nằm Thắng

Chương 6-2: Bán kiếm tông

Editor: sukiee

Các nàng đã đợi ở bên ngoài được một lúc nhưng cũng không thấy cái gọi là sư huynh tới.

Giang Chi nhấc chân định đi vào trong, Bạch Nhuyễn Nhuyễn ở phía sau lại nói: “Sư tỷ, ta, chúng ta không phải chờ xem sao? Vạn nhất sư huynh tới lại không thấy người……”

“Ta không đợi, muội đợi một mình đi.” Giang Chi xoay người đi vào.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn suy nghĩ một chút, quyết định chờ ở bên ngoài.

Sau khi Giang Chi đi vào trong tông môn, nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm kiếm xem tông môn có cái gì khác biệt không, nhưng lại phát hiện cái tông môn này quả nhiên trong ngoài như một.

Sau khi nàng đi vào, còn tưởng rằng chính mình lại quay về trường tư thục, ở đây có rất nhiều phòng, trong sân còn trồng rất nhiều rau, còn có một cái bàn đá, nàng còn thấy phòng bếp.

Nàng đi tới hậu viện, nơi này có một mảnh đất trống, cây đa bên phải lớn lên rất cao và tươi tốt sum suê, đổ bóng xuống che một mảnh đất lớn.

Ở phía sau tông môn chính là một mảnh núi rừng.

Tông môn này vô cùng đơn giản, ngoại trừ việc có rất nhiều phòng.

Giang Chi không có mở cửa phòng ra, phòng ở đây được chia ra làm hai phía đông tây, nhìn qua có rất nhiều phòng, cũng không biết bên trong có người ở hay là làm việc gì khác.

Ở trên cây đa lớn còn có một cái xích đu, nhìn lên trên có thể thấy tầng tầng lớp lớp lá cây xanh rậm rạp, trên thân cây còn có một con mèo trắng đang nằm ngủ.

Giang Chi linh hoạt, nhanh nhẹn lập tức nhảy lên trên thân cây, ngồi xổm ở bên cạnh mèo trắng, sau đó vươn tay, bắt đầu loát miêu.

【 A a a a a a a a a a, lông mềm quá, thân thể cũng mềm mại, cảm giác sờ thích quá đi! 】

Giang Chi đã vuốt ve rất nhiều con mèo, này con mèo này khẳng định là tốt nhất, bộ lông này nhất định là đã được chủ nhân chăm sóc tỉ mỉ, nếu không cũng sẽ không mềm mại như vậy.

Chắc là trong tông môn có người nuôi mèo, đến lúc đó có thể mượn tới vuốt mấy ngày, phi, là nuôi mấy ngày.

Giang Chi vuốt ve mấy cái còn chưa đã ghiền, trực tiếp ôm lấy con mèo vào lòng.

Minh Nhuận cảm giác có một bàn tay chải vuốt lông của mình cực kỳ thoải mái, hắn còn thoải mái mở ra tứ chi.

Nhưng mà nơi này sao lại có người giúp hắn chải lông chứ?

Trong nháy mắt, hắn mở đôi mắt xanh lam ra, thứ chào đón hắn chính là một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp lại có chút ngốc nghếch.

“Sao sao sao……”

Giang Chi hôn lên mặt con mèo rất nhiều lần, khi nhìn thấy con mèo mở rất ra nhìn, lại vô cùng kinh hỉ phát hiện ra vậy mà lại là đôi mắt màu lam, quá đẹp.

Gương mặt Minh Nhuận đỏ bừng, cả người cứng đờ, nào, nơi nào tới nữ lưu manh?

“Meo meo……”

“Ai, mommy đây.” Giang Chi cười toe toét.

【 A a a a a a a a a a a a a a a a, bé cưng của mommy, kêu lên sao lại có thể mềm mại đáng yêu như vậy, đáng yêu quá đi. 】

Đầu óc Minh Nhuận có chút hỗn loạn, hắn một móng vuốt chụp qua đi. Mu bàn tay thiếu nữ ăn đau, nhưng lại cũng không vì thế mà buông hắn, chỉ là trách cứ: “Tiểu Bạch, nơi này cao như vậy, thế nhưng đánh mommy, nếu mommy buông con ra, con sẽ ngã chết đó.”

Sau khi nói xong, thiếu nữ ôm hắn nhanh chóng từ trên thân cây xuống dưới mặt đất, sau đó đặt hắn ở trên mặt đất, còn muốn duỗi tay vuốt sờ hắn tiếp, Minh Nhuận hốt hoảng mà bỏ chạy.

Giang Chi cảm thấy chuyện này không có gì lớn, dù sao về sau nàng đều ở chỗ này, nhất định sẽ còn còn có rất nhiều cơ hội mà vuốt mèo.

Bởi vì tông môn ở gần biển nên thỉnh thoảng Giang Chi cũng có thể ngửi được chút hương vị mặn chát mà gió biển thổi lại đây.

Giang Chi quay trở lại cửa tông môn, nàng hoài nghi những người được gọi là sư huynh cũng không tồn tại, bởi vì nàng đã đi dạo một vòng tông môn, một chút tiếng người đều không có nghe thấy, giống như một người đều không có.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn đã ở cửa đứng một canh giờ, nàng nhìn thấy Giang Chi đi ra, liền hỏi nói: “Sư tỷ, tỷ có nhìn thấy sư huynh không?”