Editor: sukiee
Kỳ thật đó là một loại mị lực đang lắng đọng qua năm tháng, là thứ mà bây giờ Giang Chi không có được.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhìn đại sảnh huy hoàng lại hoa lệ, so với một thân bạch y vá chằng vá chịt của nàng vô cùng không hợp nhau.
Nàng mím môi dưới, đi qua, gật đầu với Lăng Tương, thanh âm mềm mại yếu ớt nói: “Giang phu nhân, bát sư tỷ.”
“Đây là sư muội của tiểu Chi đi, mau lại đây ngồi đi, trong nhà không có người, không cần câu nệ.” Giọng nói Lăng Tương ôn hòa lại bình tĩnh.
Không có tỏ vẻ nhiệt tình, cũng không có vẻ thất lễ.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn đáp lại, sau đó đến chỗ ngồi ngồi xuống, chỉ có hơi chút câu nệ.
Giang Chi ở bên này đã bắt đầu ăn.
Một bàn này đều là đồ ăn nàng thích, sườn heo chua ngọt, tôm hấp, canh sườn heo, chân vịt quay, thịt heo xào ớt xanh ……
Oa oa oa, quả thực là mỹ vị nhân gian, ngon hơn cơm chặt đầu rất nhiều.
Nàng ăn rất nhanh, nhưng động tác lại không thô lỗ, ngược lại lại như nước chảy mây trôi, gió cuốn mây tan, nhanh nhưng lại rất xinh đẹp.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn cũng lặng lẽ ăn cơm, nhưng trong lòng lại không thể tránh khỏi nảy sinh một cổ ghen ghét và không cam lòng.
Dựa vào cái gì nàng lớn lên đẹp, người nhà còn đối tốt với nàng như vậy, trong nhà lại còn có tiền như vậy……
Bạch Nhuyễn Nhuyễn nghĩ tới căn nhà rách nát của chính mình còn có phụ thân là quỷ nghiện rượu, càng nghĩ càng cảm thấy đồ ăn lúc này thực sự nhạt nhẽo.
“Đinh, cốt truyện: Khoe khoang với nữ chủ.” Thanh âm hệ thống vang lên bên tai Giang Chi.
Giang Chi dùng dư quang liếc nhìn nữ chủ tiểu bạch hoa đang an tĩnh, lặng yên ngồi ở một bên. Tùy rằng vừa rồi nàng vẫn luôn ăn, nhưng vẫn luôn âm thầm quan sát nữ chủ.
Vừa nhìn là đã có thể nhận ra, ở đâu ra ngốc bạch ngọt chứ.
Nàng ăn một miếng cơm lớn để che giấu sự ngạc nhiên.
“Nương, lúc phụ thân từ Nam Kinh về, có phải hay không mang về rất nhiều bảo vật cấp tiên nhân?”
Giang Chi thản nhiên nói, “Ngày mai con đi rồi, cũng cho con một ít đi, phụ thân nhất định không dám giận người đâu.”
Lăng Tương nhìn về phía nữ nhi: “Ăn cơm xong rồi nói.”
Nàng nhìn Giang Chi, đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy, cái gì cũng nói, nơi này còn có người ngoài đấy, không biết là tài không được lộ sao?
Mặc dù tiểu cô nương bên cạnh rằng thoạt nhìn khá là nhu nhược vô hại, nhưng tục ngữ đã nói càng thoạt nhìn vô hại, càng có khả năng nhất trong lúc nguy cấp cho mình một đòn trí mạng.
Tiểu Chi vẫn còn quá nhỏ để hiểu được mấy thứ này.
Nhưng mà cái miệng nhỏ của Giang Chi vẫn luôn nói: “À đúng rồi, còn có mỹ nhan đan, túi trữ vật, linh thạch…… Ai nha……”
Giang Chi bị Lăng Tương gõ vào đầu, nàng cuối cùng cũng im miệng.
May mắn lúc này hệ thống cũng nói: “Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng.”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn liếc nhìn Giang Chi một cái, rồi lại rũ mắt xuống ăn cơm. Xem ra chỉ là người lớn lên có đẹp nhưng lại ngu xuẩn mà thôi, lừa lấy đồ vật của nàng hẳn rất dễ dàng.
Hơn nữa, nàng chán ghét những người lớn lên đẹp hơn nàng.
Hiện tại Bạch Nhuyễn Nhuyễn còn chưa có các vị đại lão tiêu tiền, ủng hộ tài bảo. Cho nên vẫn còn chưa phải là nhân vật nổi bật.
Giang Chi cũng không biết ý nghĩ của Bạch Nhuyễn Nhuyễn.
Sau khi ăn xong cơm tối, Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhu nhu nhược nhược nói cảm ơn các nàng rồi rời đi.
Lăng Tương cũng dẫn nữ nhi trở về phòng, đóng cửa lại.
Sau đó Giang Chi thấy mẫu thân mỹ nhân lấy ra một vòng tay màu bạc từ trong của hồi môn của mình, sau đó nắm lấy tay Giang Chi, giúp nàng đeo lên.
Vòng tay có thể tự động điều chỉnh kích thước lớn nhỏ, lập tức vừa vặn ở trên cổ tay nàng.
“Đây là pháp khí trữ vật, bên trong có rất nhiều đồ vật thiết yếu cho tu tiên, cũng có rất nhiều pháp khí bảo mệnh.”
Lăng Tương sờ sờ đầu Giang Chi, “Lúc gặp phải nguy hiểm cứ đem đồ vật ở trong này quăng ra ngoài là được rồi, không cần tiếc.”
Giang Chi cười vui vẻ ôm chặt mẫu thân mỹ nhân: “Cảm ơn mẫu thân!”
Nàng nghĩ, cha mẹ nàng quả nhiên đều rất có năng lực, một số người đều không có năng lực tiếp xúc tiên nhân nhưng cha mẹ nàng đã bắt đầu dùng đan dược tiên nhân, có lẽ đây chính là năng lực của đồng tiền đi.
Quả nhiên nhà nàng rất có tiền!