Thiên Hành Ký: Hệ Thống Tiên Đạo

Chương 18: Sự Thức Tỉnh Của Những Linh Hồn Cổ Xưa

Sau khi bước qua cánh cửa tối tăm, nhóm của Lăng Thiên lạc vào một không gian u ám, nơi ánh sáng không thể chạm tới. Đường hầm phía trước uốn lượn quanh co như một mê cung bất tận, và từng đợt gió lạnh lẽo mang theo những tiếng thì thầm văng vẳng từ xa xưa. Mỗi tiếng thì thầm nghe như lời gọi bí ẩn của những linh hồn cổ đại, chứa đựng nỗi khát khao và đau đớn.

"Chúng ta đã tiến vào một thế giới khác… một không gian không thuộc về thế giới của chúng ta," Minh Vũ nói, giọng khẽ run rẩy. Anh nhìn quanh với ánh mắt lo lắng.

Lăng Thiên gật đầu, tập trung cảm nhận từng hơi thở của không gian xung quanh. "Ta cũng cảm thấy vậy. Nơi này dường như là một ranh giới giữa sự sống và cái chết, một không gian bị phong ấn từ thời đại xa xưa."

Bỗng nhiên, từ trong bóng tối, một giọng nói vang lên, sâu lắng nhưng đầy ám ảnh:

"Sa"hal zen... ma"hren o"dalor… Ai đã đánh thức chúng ta?"

Từng từ, từng âm tiết cổ xưa vang vọng, len lỏi qua màn đêm rồi dội lại như tiếng vọng từ quá khứ. Cả nhóm bỗng nhiên cảm nhận được sự hiện diện vô hình, một sức mạnh xa lạ nhưng quen thuộc đang quan sát họ.

"Lăng Thiên, có vẻ như có một thứ gì đó đang theo dõi chúng ta… Không chỉ là một, mà là nhiều hơn," Hồng Liên nói, giọng nàng khẽ run lên, đôi mắt dò xét mọi góc khuất.

"Ngươi là ai?" Lăng Thiên cất giọng hỏi, mắt quét qua bóng tối. "Chúng ta đến đây không phải để gây rối, chỉ muốn tìm kiếm câu trả lời."

"Ta đã biết tên ngươi, Lăng Thiên," giọng nói bí ẩn đáp lại, từng từ vang vọng. "Ngươi và đồng đội của ngươi là những kẻ ngoại lai, đã dám xâm phạm vào lãnh địa bị phong ấn."

"Ngươi có thể cho chúng ta biết về nơi này không?" Minh Vũ lên tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Đây là không gian của những linh hồn đã chết, những kẻ không thể siêu thoát vì tội lỗi của mình. Nơi đây tồn tại qua nhiều thế kỷ, bị giam cầm trong bóng tối," giọng nói tiếp tục, như thể nó đến từ hàng ngàn linh hồn bị phong ấn.

Lăng Thiên siết chặt nắm đấm, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. "Chúng ta đã tiến xa đến đây, không thể dừng lại. Ta muốn biết mọi thứ về Thời Đại Cổ Xưa và về Hắc Sát Giáo, tại sao các ngươi lại tồn tại ở đây."

Một tiếng cười lạnh vang lên, như thể giọng nói đó là hiện thân của sự chế giễu. “Thời Đại Cổ Xưa, ngươi nói sao? Ngươi nghĩ rằng chỉ bằng sức mạnh hiện tại của mình, ngươi có thể hiểu được những bí mật đã bị phong ấn từ hàng nghìn năm?”

Bạch Thanh không kiềm chế được nữa, bước lên một bước, kiếm trong tay sáng lấp lánh. "Chúng ta không đến đây để tìm kiếm sự chấp thuận của ngươi. Nếu cần, chúng ta sẽ phá bỏ mọi thứ để tìm câu trả lời."

Bóng tối xung quanh bỗng dưng biến thành một làn sương dày đặc, tụ lại thành hình hài của một người đàn ông. Khuôn mặt hắn mờ ảo, chỉ có đôi mắt sáng rực đỏ rực như hai viên hồng ngọc. Giọng nói vẫn tiếp tục vang vọng:

"Ngươi nghĩ rằng các ngươi có thể đối đầu với những thứ mà ngay cả bản thân các ngươi còn không hiểu rõ sao?"

Lăng Thiên giữ ánh mắt kiên định. "Dù ngươi có là linh hồn của một kẻ từng mạnh mẽ trong Thời Đại Cổ Xưa, thì chúng ta cũng không sợ hãi. Hãy cho chúng ta biết bí mật của nơi này và vì sao ngươi bị phong ấn."

Người đàn ông mỉm cười lạnh lùng. “Các ngươi thật kiêu ngạo. Nhưng nếu đó là điều các ngươi muốn, ta sẽ tiết lộ một chút… Ta là một trong những người bảo vệ nơi này, một vùng đất không dành cho kẻ yếu.”

Hồng Liên khẽ thì thầm, “Nếu hắn đã bị phong ấn ở đây từ Thời Đại Cổ Xưa, vậy có lẽ hắn biết về Hắc Sát Giáo.”

Nghe thấy câu nói của Hồng Liên, đôi mắt người đàn ông bỗng hiện lên vẻ ngờ vực. "Hắc Sát Giáo? Các ngươi nhắc đến bọn chúng… Vậy các ngươi đang đi tìm sự thật về tổ chức tà ác đó sao?"

"Phải, chúng ta muốn biết nguồn gốc và mục tiêu thật sự của Hắc Sát Giáo," Lăng Thiên đáp, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy kiên quyết.

Người đàn ông trầm ngâm một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: "Hắc Sát Giáo không chỉ đơn thuần là một tổ chức tà ác. Chúng tồn tại để tiếp tục một di sản đen tối từ Thời Đại Cổ Xưa, một lời nguyền không thể tránh khỏi."

"Lời nguyền?" Minh Vũ ngạc nhiên hỏi, giọng nói đầy vẻ tò mò và lo lắng.

Người đàn ông gật đầu, đôi mắt ánh lên một vẻ bí ẩn. "Một lời nguyền mà những linh hồn bị phong ấn như ta phải mang theo mãi mãi. Hắc Sát Giáo không chỉ đơn thuần là một tổ chức hắc ám, mà là công cụ được sinh ra từ bóng tối của Thời Đại Cổ Xưa, một phần của lời nguyền đó. Bọn chúng là kẻ nối dõi, mang theo một sứ mệnh đen tối và một mục tiêu vô cùng nguy hiểm."

Lăng Thiên cau mày. “Mục tiêu của chúng là gì?”

“Tiêu diệt ranh giới giữa sự sống và cái chết. Hắc Sát Giáo muốn khơi dậy sức mạnh của linh hồn, chuyển hóa thành sức mạnh tuyệt đối để thống trị mọi thứ,” người đàn ông trả lời, giọng nói u ám. “Nếu chúng thành công, thế giới này sẽ không còn tồn tại như các ngươi từng biết.”

Hồng Liên hít một hơi sâu, cố gắng hiểu rõ điều vừa nghe thấy. “Vậy chúng ta đang đối đầu với một kẻ thù còn đáng sợ hơn chúng ta tưởng.”

Người đàn ông bỗng nhiên nhìn sâu vào Lăng Thiên, giọng nói trở nên nghiêm túc. "Ngươi có dám đối đầu với số phận mà Hắc Sát Giáo muốn thay đổi không?"

Lăng Thiên không ngần ngại, đáp ngay: "Ta không bao giờ chấp nhận việc thế giới này bị biến thành địa ngục chỉ để thỏa mãn mục đích đen tối của Hắc Sát Giáo."

Người đàn ông nhìn hắn một lúc lâu rồi khẽ gật đầu. "Rất tốt. Nhưng hãy nhớ rằng để đối đầu với chúng, ngươi cần một sức mạnh mà hiện tại ngươi chưa thể đạt tới. Hãy cẩn trọng, vì nếu ngươi không đủ mạnh, ngươi sẽ trở thành một phần của bóng tối mà chính ngươi đang muốn tiêu diệt."

Sau câu nói đó, hình ảnh người đàn ông dần tan biến vào bóng tối, để lại một không gian trống rỗng. Nhưng những lời nói của hắn như một dấu ấn mãi mãi khắc sâu vào lòng cả nhóm.

"Chúng ta phải cẩn thận hơn trong những bước đi sắp tới," Minh Vũ nói, giọng trầm đầy suy tư. "Nếu Hắc Sát Giáo thật sự mang theo một lời nguyền từ Thời Đại Cổ Xưa, thì chúng ta không chỉ đối đầu với sức mạnh của chúng, mà còn phải chống lại cả bóng tối đã tồn tại từ xa xưa."

Lăng Thiên gật đầu, ánh mắt kiên định. Hắn biết rằng con đường phía trước sẽ càng ngày càng gian nan, nhưng hắn cũng không bao giờ bỏ cuộc.