Thiên Hành Ký: Hệ Thống Tiên Đạo

Chương 19: Huyền Ảnh Địa Ngục

Sau khi rời khỏi vùng đất phong ấn, nhóm của Lăng Thiên tìm thấy mình trên một ngọn đồi phủ đầy cây cỏ héo úa, không gian như chìm trong một màn sương xám mờ ảo. Họ đã tiến vào một khu vực được gọi là "Huyền Ảnh Địa Ngục" – nơi được đồn đại là ẩn chứa sức mạnh cổ đại và sự thật về những bí mật đã bị chôn vùi qua hàng ngàn năm.

"Đây chính là nơi mà Hắc Sát Giáo ẩn giấu những bí mật lớn nhất," Minh Vũ nói, mắt anh đăm chiêu nhìn về phía trước, nơi một ngọn tháp cao sừng sững vươn lên từ lòng đất. Nó được bao phủ bởi một tầng sương đen dày đặc, phát ra một luồng khí lạnh đến thấu xương.

"Không phải là một nơi dễ đối phó," Hồng Liên cất tiếng, giọng nàng khẽ run khi quan sát bóng đêm bao trùm lên ngọn tháp. "Cảm giác nơi này như đang hút cạn linh lực của chúng ta, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên nặng nề."

Lăng Thiên bước lên một bước, cảm nhận rõ luồng khí xung quanh như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ. "Chúng ta không có sự lựa chọn. Đã đi đến đây, chúng ta chỉ có thể tiến về phía trước."

"Thiên ha"lium sah"a r"eth..."

Một giọng nói thì thầm kỳ bí vang lên trong không gian, mang theo âm thanh của những linh hồn lạc lối. Cả nhóm dừng lại, đôi mắt đầy cảnh giác, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh kỳ lạ đó.

"Bọn họ đang nói gì vậy?" Bạch Thanh thì thầm, đôi mắt nghi hoặc.

Lăng Thiên nhắm mắt, lắng nghe và dịch từng âm thanh. "Đó là một ngôn ngữ cổ xưa, tôi chỉ hiểu một phần: "Kẻ đến từ bên ngoài, linh hồn ngươi không thuộc về nơi này." Họ đang cảnh báo chúng ta."

"Chúng ta có nên quay lại không?" Hồng Liên hỏi, ánh mắt lo lắng.

Lăng Thiên lắc đầu. "Chúng ta đã đi quá xa để dừng lại. Đây là thời điểm cần sự kiên định nhất."

Cả nhóm tiến về phía ngọn tháp. Từng bước chân dường như nặng trĩu, không phải vì sương mù mà là vì sức ép vô hình từ những linh hồn cổ xưa vẫn còn vương vấn ở đây. Mỗi lần họ tiến gần hơn, những tiếng thì thầm lại càng lớn dần, đập vào từng giác quan như đang cố kéo họ vào cơn ác mộng vô tận.

Đột nhiên, một bóng đen cao lớn xuất hiện, chắn trước mặt họ. Người đàn ông mặc áo choàng đen, mắt sáng rực trong màn đêm. Giọng hắn trầm hùng và lạnh lùng:

"Những kẻ xâm phạm, các ngươi không biết sợ hãi là gì sao? Tại sao lại dám bước vào lãnh địa cấm của Hắc Sát Giáo?"

Lăng Thiên nhìn thẳng vào người đàn ông, không chút sợ hãi. "Chúng ta đến đây để tìm hiểu sự thật, và không ai có thể ngăn cản chúng ta."

"Hah… Các ngươi nghĩ mình đủ sức mạnh để đối đầu với bí mật của thời đại sao?" Người đàn ông cười lớn, giọng nói hắn hòa lẫn vào không gian, tạo nên những âm thanh rung chuyển.

Minh Vũ bước tới, giọng sắc bén: "Chúng ta không cần ngươi phán xét khả năng của mình. Nếu ngươi là trở ngại duy nhất, thì hãy chuẩn bị sẵn sàng."

"Thật kiêu ngạo." Người đàn ông lắc đầu, đôi mắt sáng lên như ánh lửa từ địa ngục. "Nếu các ngươi muốn chết ở đây, ta sẽ toại nguyện."

Người đàn ông giơ tay, và từ trong màn đêm, những bóng đen xuất hiện, chúng là những hình hài mờ ảo, tay dài gớm ghiếc, miệng gào thét trong cơn đói khát linh hồn. Chúng lao về phía nhóm của Lăng Thiên với tốc độ kinh hoàng.

"Lăng Thiên, cẩn thận!" Hồng Liên kêu lên, tay nàng phát ra ánh sáng đỏ, chuẩn bị đẩy lùi những bóng đen.

"Bạch Thanh, bảo vệ phía sau!" Lăng Thiên ra lệnh, kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng xanh, đâm thẳng về phía những bóng ma đang lao tới. Nhưng mỗi lần kiếm của hắn chém vào, bóng ma tan biến, rồi ngay lập tức tụ lại.

"Chúng không thể bị tiêu diệt bằng cách thông thường!" Minh Vũ hét lên. "Chúng là linh hồn bị nguyền rủa, cần tìm điểm yếu của chúng!"

Lăng Thiên nhắm mắt, tập trung vào cảm nhận từng rung động của không gian. Hắn tìm thấy một nguồn năng lượng kỳ lạ, nơi trung tâm của ngọn tháp, như một trái tim đang đập nhịp nhàng, chi phối tất cả các linh hồn.

"Trái tim của ngọn tháp chính là điểm yếu của chúng. Chúng ta phải phá hủy nó," Lăng Thiên nói, giọng kiên quyết.

"Để ta mở đường!" Bạch Thanh gầm lên, dùng toàn bộ sức mạnh chém vào không gian, tạo ra một vòng sáng lớn, đẩy lùi những bóng ma ra xa. "Chạy!"

Cả nhóm lao thẳng về phía ngọn tháp, vượt qua hàng loạt bóng ma đang cố gắng ngăn cản. Cuối cùng, họ đến được cửa ngọn tháp, nơi phát ra ánh sáng kỳ quái từ một viên đá lớn màu đỏ, treo lơ lửng trong không trung, phát ra những âm thanh cổ xưa.

"Đây là nguồn gốc của tất cả mọi thứ… Nếu phá hủy viên đá này, chúng ta có thể giải thoát cho những linh hồn bị phong ấn," Lăng Thiên nói, bước tới gần viên đá.

Nhưng khi hắn chuẩn bị chạm vào, giọng nói kỳ lạ vang lên một lần nữa, âm vang khắp ngọn tháp:

"Ehir n"zhak til"arak… sa"mala d"haren!"

Lăng Thiên dừng lại, quay sang hỏi Hồng Liên, người có kiến thức về ngôn ngữ cổ. "Nghĩa là gì?"

Hồng Liên nhíu mày, suy nghĩ. "Nó có nghĩa là: ‘Kẻ can thiệp sẽ bị nguyền rủa mãi mãi, cho đến khi bóng tối nuốt chửng mọi thứ.’"

Lăng Thiên khẽ mỉm cười, không chút dao động. "Bóng tối chỉ tồn tại khi không có ánh sáng. Hãy cùng nhau phá tan lời nguyền này."

Nói rồi, Lăng Thiên truyền linh lực vào thanh kiếm, chém mạnh vào viên đá đỏ. Viên đá rung chuyển, phát ra ánh sáng chói lòa, rồi tan vỡ thành hàng trăm mảnh vụn. Tất cả bóng ma và linh hồn xung quanh bỗng dừng lại, không còn tiếng gào thét, không còn áp lực khủng khϊếp nữa. Một sự im lặng kỳ lạ lan tỏa khắp không gian, như một dấu hiệu của sự giải thoát.

Giọng nói của người đàn ông khi nãy vang lên lần cuối: "Các ngươi đã giải phóng linh hồn chúng ta… Nhưng đừng tưởng rằng mọi thứ sẽ dễ dàng. Sự thật về Hắc Sát Giáo chỉ mới bắt đầu mở ra… Chuẩn bị đi, vì kẻ thù thực sự của các ngươi đang chờ ở phía trước."

Sau câu nói đó, không gian xung quanh họ dần tan biến, họ nhận ra mình đã trở về với thế giới thực. Những ký ức về trận chiến và giọng nói ám ảnh vẫn vang vọng trong đầu, khiến họ cảm thấy một sức ép vô hình và nỗi lo sợ về những gì đang chờ đợi.

Minh Vũ nhìn về phía chân trời xa xăm, ánh mắt quyết tâm. "Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật cuối cùng được hé lộ."

Lăng Thiên gật đầu, ánh mắt sáng rực. Cuộc hành trình tìm kiếm sự thật về Hắc Sát Giáo và Thời Đại Cổ Xưa vẫn còn nhiều bí ẩn chưa giải đáp, nhưng họ đã sẵn sàng đối mặt với tất cả.