Thiên Hành Ký: Hệ Thống Tiên Đạo

Chương 17: Bí Ẩn Từ Thời Đại Cổ Xưa

Sau trận chiến khốc liệt với Quỷ Vương, không gian Huyết Ngục dường như trở nên tĩnh lặng một cách đáng ngờ. Tà khí giờ đây đã bị đánh tan, nhưng bầu không khí vẫn nặng nề, không có chút gì gọi là yên bình. Cả nhóm tiếp tục bước đi, mỗi bước chân như đè nặng bởi vô số bí mật đang chờ đợi họ khám phá.

"Lăng Thiên, có thứ gì đó không đúng," Hồng Liên nói, đôi mắt sắc sảo dõi theo từng dấu hiệu nhỏ nhất trong không gian xung quanh. “Dù Quỷ Vương đã bị tiêu diệt, nhưng cảm giác này… nó giống như có một sức mạnh còn khủng khϊếp hơn đang ẩn mình.”

Minh Vũ cau mày. “Ngươi có cảm thấy những luồng khí này khác thường không? Chúng không chỉ là tà khí, mà dường như mang theo cảm giác… cổ xưa, sâu thẳm.”

Lăng Thiên dừng bước, ánh mắt dõi về phía trước. Hắn có cùng cảm giác. Không chỉ đơn giản là sự nguy hiểm, mà là sự tồn tại của một thứ gì đó không thuộc về thế giới này, như một phần của quá khứ xa xôi.

"Các ngươi cảm thấy điều gì?" Hắn hỏi, đôi mắt nheo lại, như thể cố gắng cảm nhận sâu hơn những gì tiềm ẩn.

Hồng Liên hít một hơi dài. “Có lẽ đây là một dấu hiệu của Thời Đại Cổ Xưa… Chúng ta từng nghe về nó trong những ghi chép, nhưng chưa bao giờ hiểu rõ về nguồn gốc thực sự của thời kỳ này.”

Thời Đại Cổ Xưa, cái tên ấy đã từ lâu nằm sâu trong tâm trí những người tu đạo. Đó là một giai đoạn mù mịt, nơi lịch sử đã bị xóa nhòa và những thế lực tối cao ngự trị. Nhưng tất cả chỉ là truyền thuyết, không ai biết thực sự những gì đã xảy ra trong thời kỳ đó, chỉ rằng nó để lại những bí mật mà ngay cả thế giới hiện tại cũng không thể giải đáp.

"Chúng ta có nên tiến vào không?" Bạch Thanh hỏi, giọng nói có phần dè dặt. “Nơi này chứa đựng quá nhiều điều chúng ta chưa biết rõ.”

Lăng Thiên im lặng một lúc lâu, sau đó gật đầu. "Không có đường lui, chỉ có thể tiến lên. Chúng ta cần biết rõ hơn về Hắc Sát Giáo, và có lẽ những bí ẩn ở đây sẽ tiết lộ phần nào sự thật."

Cả nhóm tiếp tục đi sâu vào, ánh sáng từ ngọn đuốc trong tay Minh Vũ chiếu rọi con đường trước mặt. Những bức tường đá đen sì trông như bị bào mòn bởi thời gian, nhưng trên đó vẫn còn những ký tự kỳ lạ, cổ quái được khắc sâu.

Lăng Thiên dừng lại trước một bức tường lớn, nơi khắc những biểu tượng và dòng chữ mà hắn chưa bao giờ thấy trước đây. Những ký tự xoắn xuýt, tựa như ma thuật, toát ra một sức mạnh huyền bí. Mỗi dòng chữ dường như phát ra một tiếng vọng nhẹ nhàng, nghe như tiếng thầm thì trong gió, nhưng khi ghé sát vào, chúng lại trở nên rõ ràng một cách đáng sợ.

"Na"kahh zi"ra tormen…" Minh Vũ thì thầm, đôi mắt chăm chú nhìn vào những ký tự đó. "Đây là ngôn ngữ của những kẻ đã từng tồn tại trước khi chúng ta có mặt."

“Ngươi hiểu những ký tự này sao?” Hồng Liên hỏi, giọng đầy ngạc nhiên.

“Không hẳn,” Minh Vũ lắc đầu. “Nhưng có một cảm giác quen thuộc... như thể chúng từng vang vọng trong tiềm thức của ta từ rất lâu trước đây.”

Lăng Thiên tiến tới, đặt tay lên bức tường. Ngay khi chạm vào, hắn cảm nhận được một dòng khí lạnh lẽo truyền qua cơ thể, và ngay lập tức, hình ảnh của những trận chiến cổ xưa, những bóng hình kỳ quái xuất hiện trong tâm trí hắn. Từng âm thanh kỳ dị như vang lên trong đầu, những tiếng thì thầm không thể nào hiểu nổi:

"Zha"lor kuven, ma"hren savet"zhra…"

"Chuyện gì đang xảy ra?" Lăng Thiên thốt lên, đôi mắt mở to trong kinh ngạc. Hắn cảm nhận rõ ràng có một thứ gì đó đang xâm nhập vào tâm trí mình, nhưng không thể kiểm soát được nó.

Minh Vũ nhìn Lăng Thiên với ánh mắt lo lắng. “Lăng Thiên, có lẽ ngươi không nên tiếp tục... Bức tường này có vẻ là một cánh cổng phong ấn bí mật của Thời Đại Cổ Xưa. Những gì đang xảy ra có thể rất nguy hiểm.”

Nhưng Lăng Thiên không thể rời mắt khỏi những ký tự đó. Có một thứ gì đó kéo hắn vào, như thể những dòng chữ đang kêu gọi hắn, dẫn dắt hắn đến một nơi khác. Cả nhóm đứng sau hắn, bất lực không thể ngăn cản.

Đột nhiên, một giọng nói lạ vang lên từ sâu trong hư vô. Giọng nói ấy không rõ ràng, nhưng đầy ma lực và uy quyền:

“Lớp phong ấn đã bị rạn nứt... Kẻ nào dám xâm phạm lãnh thổ này?”

Ngay sau đó, không gian quanh họ rung chuyển dữ dội. Mặt đất dưới chân bắt đầu rạn nứt, những làn khí đen từ dưới lòng đất phun trào lên, bao trùm lấy cả nhóm.

“Lùi lại!” Lăng Thiên hét lớn, kéo Hồng Liên và Minh Vũ về phía sau.

Nhưng khi họ cố gắng thoát ra, bức tường đá đen trước mặt bỗng nhiên nứt toác, để lộ một cánh cửa cổ đại ẩn sau lớp đá. Cánh cửa này to lớn, với những biểu tượng cổ quái phủ đầy rêu phong và máu khô. Nó tỏa ra một luồng khí u ám và mạnh mẽ.

"Chúng ta phải đi tiếp hay không?" Bạch Thanh hỏi, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói.

Lăng Thiên không trả lời ngay lập tức. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào cánh cửa, như thể có điều gì đó thu hút hắn không thể cưỡng lại được. Hắn biết rằng phía sau cánh cửa này có thể chứa đựng những điều khủng khϊếp hơn bất cứ thứ gì họ từng đối mặt, nhưng cũng có thể là chìa khóa để giải mã toàn bộ bí mật về Hắc Sát Giáo và Thời Đại Cổ Xưa.

"Chúng ta không có lựa chọn nào khác," Lăng Thiên nói, giọng nói của hắn cương quyết. "Phía sau cánh cửa này, có thể là đáp án cho tất cả những gì chúng ta đang tìm kiếm."

Cả nhóm im lặng một lúc, rồi cùng gật đầu. Họ biết rằng dù hiểm nguy đang chờ đợi phía trước, nhưng họ không thể từ bỏ. Lăng Thiên bước tới, đặt tay lên cánh cửa, linh lực của hắn truyền vào và ngay lập tức, một tiếng rêи ɾỉ vang lên từ sâu bên trong như tiếng của hàng ngàn linh hồn bị giam cầm.

Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một con đường dẫn vào bên trong bóng tối. Không có gì ngoài sự tĩnh lặng đáng sợ và những luồng khí lạnh lẽo tràn ngập không gian.

"Chúng ta đi thôi," Lăng Thiên nói, và cả nhóm cùng tiến vào, bỏ lại phía sau một thế giới đầy bí ẩn và bóng tối đang chờ đợi sự giải đáp.

Nhưng ngay khi họ vừa bước qua cánh cửa, một tiếng thì thầm xa xôi vang lên trong không khí:

"Ma"hren sol, va"zir loth… Thời khắc đã đến."