Lặc Châu Liên trung thành tận tâm đương nhiên không thể nào trực tiếp để lộ ra bí mật của chủ thượng với muội muội được, nhưng hắn ta cũng không muốn để muội muội tiếp tục làm chuyện ngu ngốc nữa, chỉ có thể ám chỉ thêm rõ ràng một chút: “Muội có biết năm đó chủ thượng đến Đại Khải cổ quốc làm gì không?”
“Giải quyết nhân quả?”
Ít nhất Thẩm Uyên Thanh đã nói với bên ngoài là thế.
“Là tiến cử công tử Việt vào Thanh Hư Tiên Tông.”
Thanh Hư Tiên Tông, đứng đầu 10 đại tiên tông của đại thế giới Thiên Diễn, cũng chính là đại tông đệ nhất chính đạo mà người đời thường gọi, trong môn đại năng vô số, nhân tài đông đúc, lại còn là tiên môn có nhiều đạo tu phi thăng nhất. Cho dù là ở hiện tại phi thăng càng ngày càng ít thì Thanh Hư Tiên Tông cũng còn vài vị thái thượng trưởng lão Độ Kiếp Kỳ, sẽ có thể phi thăng bất cứ lúc nào.
Vô số thiên tài đều có lòng hướng tới Thanh Hư Tiên Tông, nói chính xác thì không có người nào không muốn bái nhập Thanh Hư Tiên Tông, nhưng không phải người nào cũng có thể bái nhập Thanh Hư Tiên Tông.
Vì nhân duyên nên Thẩm Uyên Thanh đã quen biết Vô Tình Kiếm Tôn của Thanh Hư Tiên Tông, là một vị thái thượng trưởng lão sắp phi thăng.
Kiếm Tôn kết giao với người bạn này cũng là vì ông ấy đã thiếu Thẩm Uyên Thanh một nhân quả. Thẩm Uyên Thanh lại dùng chính nhân quả này để đổi lấy một vị trí có thể bái nhập Thanh Hư Tiên Tông, có thể được đệ tử chân truyền của Kiếm Tôn, cũng chính là chưởng môn của Thanh Hư Tiên Tông trực tiếp nhận đồ đệ.
Đương nhiên vị trí này không phải Thẩm Uyên Thanh muốn lấy cho bản thân, y ngàn dặm xa xôi đến Đại Khải cũng chỉ để tặng nó cho một người.
Lặc Ngọc Ánh cảm thấy kinh ngạc: “Không phải người này chính là…”
“Đúng.”
Lặc Châu Liên gật đầu, công tử Việt đó là Văn Ngọc Khiết, như tử thứ 9 của Vũ Đế, vì đất phong là Việt nên mới gọi như thế. Nếu như Văn Ngọc Khiết chịu thành thành thật thật ở Đại Khải đến khi trưởng thành thì danh hiệu của cậu sẽ được đổi từ công tử Việt thành Việt vương. Nhưng cậu đã lựa chọn tu tiên nên Vũ Đế đã thu hồi đất phong, chỉ giữ lại danh hiệu công tử Việt.
“Vậy thì sao? Chỉ là một suất của Thanh Hư Tiên Tông, vậy có thể chứng minh được gì?”
Vị trí đồ đệ của chưởng môn Thanh Hư Tiên Tông đối với đạo tu quả thật trân quý vô cùng, nhưng từ góc nhìn của ma tu Lặc Ngọc Ánh này thì còn không bằng đi theo chủ thượng của họ lăn lộn.
Nếu có thể được chủ thượng chỉ điểm một hai phần, không phải còn tốt hơn cả làm đồ tôn vớ va vớ vẩn gì đó của Kiếm Tôn sao?
Lặc Châu Liên tiếp tục: “Vậy muội có biết với vị trí bái sư này, chủ thượng vốn dự định tặng bao nhiêu linh thạch, pháp khí và đan dược cho công tử Việt không?”
Lặc Châu Liên ra dấu một con số cho muội muội.
“!”
Lặc Ngọc Ánh lúc này xuỵt một tiếng, lại hít một hơi khí lạnh. Trước mặt con số này, không chỉ nói 10 vạn linh thạch thượng phẩm chỉ như muối bỏ biển, mà cả tông môn của nàng ta sản xuất trăm năm có lẽ cũng chỉ đủ một con số lẻ: “Thật sự cho không à?”
Lặc Châu Liên gật đầu: “Không kèm theo bất cứ điều kiện gì.”
Chủ thượng của họ khẳng khái cứ như một nhà từ thiện vậy.
“Vậy tại sao sau này chủ thượng lại thay đổi ý định, yêu cầu chúng ta bất luận thế nào cũng phải bắt Văn Ngọc Khiết lại?”
Lặc Ngọc Ánh thắc mắc hỏi. Không đúng, nàng ta hẳn phải nên lấy làm lạ vì tại sao Văn Ngọc Khiết lại muốn chạy trốn trước một chuyện thật là tốt thế này? Trông cậu cũng không giống một nhân vật kiên định không bị tiền tài cám dỗ.
Lặc Châu Liên lắc đầu, chuyện này hắn ta cũng không biết.
Hắn ta chỉ biết họ vốn đi theo chủ thượng đến tặng quà giải quyết xong nhân quả, không ngờ chuyện tới hiện giờ, chủ thượng lại thay đổi ý định, sau khi trở về đã bế quan.