Hệ thống đáp: “Tìm được tất cả người xuyên không là anh sẽ được về nhà.”
An Hà phát hiện, văn mình của thế giới này vẫn đang dừng ở thời nguyên thủy, hoàn toàn không có chút bóng dáng của khoa học kỹ thuật như thời đại ngàn sao.
Hệ thống nói rằng bây giờ là thời đại trước tinh tế… mười ngàn năm.
Người xuyên không sẽ xuất hiện vào mười ngàn năm sau, không có hệ thống, An Hà không thể sống tới lúc đó được, vậy nên hắn đành phải chấp nhận.
Hiện tại, hắn cuối cùng cũng tiếp xúc tới thời điểm xuất hiện người xuyên không, con đường về nhà đã gần ngay trước mắt.
Trước khi về nhà, có thể gặp gỡ đồng hương là một việc không tệ, trong lòng An Hà có hơi mong chờ.
Đợi thể lực hồi phục hơn nửa, An Hà chống đất đứng dậy, vết thương trên người đã gần như khỏi hẳn, chỉ còn một vết thương trên vai đang chậm rãi khép lại, máu thịt tươi mới dần xuất hiện, gắn liền. An Hà vươn tay ngẩng đầu, dùng nước mưa rửa sạch bùn đất trên người, tiếp đó vắt khô quần áo đã trở nên nặng nề vì bị ướt.
Quần áo trên người hắn làm bằng cây đay, công nghệ rất thô ráp, có lẽ bản thân chủ nhân cơ thể này xuất thân nơi thâm sơn cùng cốc.
Vết thương trên bả vai đã khỏi, làn da hắn trở nên trơn bóng như cũ, nếu không phải quần áo bị rách, rất khó khiến người ta nghĩ rằng không lâu trước đây, nơi này vẫn bị thương rất nặng. An Hà cúi đầu kéo quần áo, lẩm bẩm: “Sức mạnh của thần Bệnh Tật đã mạnh hơn rồi.”
Khi một cuộc sống kết thúc, hệ thống sẽ giúp đỡ chứa đựng không tí năng lượng của hắn, linh hồn An Hà mang theo phần còn lại. Hắn không hề lấy ra sức mạnh của thần Bệnh Tật, chỉ dùng linh hồn chứa đựng sức mạnh, chữa trị vết thương trên cơ thể này không nhanh như thế.
“Chỗ này là tinh hệ Vô Danh, nơi sinh sống của anh khi còn là thần Bệnh Tật.”
Hệ thống lên tiếng: “Thần Bệnh Tật sinh ra tại nơi này, tinh hệ Vô Danh tới nay vẫn ca ngợi tên của anh, cho nên sức mạnh của thần Bệnh Tật trên mảnh đất này sẽ được tăng cường.”
“Không ngờ lại quay về chốn cũ.” An Hà nói: “Cậu dẫn tôi tới tinh hệ Vô Danh ý là nơi này có người xuyên không sao?”
Hệ thống: “Đúng thế.”
“Trùng hợp thật.” An Hà nở nụ cười, lùi về sau hai bước, nhìn đỉnh núi cao ngất nơi xa: “Nên tới thôi.”
“Sức mạnh thần Bệnh Tật khá tiện.”
Hai tay An Hà dựa vào nhau, sau đó chậm rãi kéo ra xa, một sợi tơ mảnh màu đen xuất hiện ở giữa, dần biến đổi hình dáng.
Sợi tơ đen nhánh tới mức dường như có thể hấp thụ cả ánh sáng, vực sâu vốn mờ ám nay vì sự xuất hiện của nó mà càng trở nên âm u hơn.
Nếu có người khác ở đây sẽ phát hiện mấy sợi tơ này giống như các nguyên tố tới từ lỗ đen vũ trụ, nếu nhìn chăm chú nó quá lâu, tính tình cũng sẽ trở nên biến đổi, nhưng lại không cách nào dời mắt được, không cách nào ức chế nổi bản chất và khao khát của thân thể mình.