Chương 13: Manh mối
“kinh coong” Tiếng chuông cửa vang lên. Cánh cửa cũng ngay lập tức mở ra. Người mở cửa là Đăng. Vừa thấy ba người ngoài cửa y muốn đóng cửa ngay lại nhưng tiếc là Thường đã giữ lấy cánh cửa không cho thực hiện hành động đó. Ba người cũng nhanh chóng đi vào. Hải Vân thấy vậy liền hỏi:
- Ba người tới đây làm gì?
Nguyệt cười nhưng nụ cười này làm Hải Vân và Đăng không thoải mái. Hắn nói:
- Tôi chỉ muốn hỏi mấy người vài câu hỏi thôi!
Nguyệt vừa nói xong, Hải Vân đã muốn giơ tay lên đánh dù cô ta biết mình sẽ không đánh lại được nhưng tội gì mà không thử lần nữa. Hệt như những lần trước, nắm đấm của cô ta dừng lại, cô ta cũng không thể di chuyển theo ý mình nữa mà chỉ có thể đứng đờ ở một chỗ. Đăng thấy vậy cũng liều, y lập tức đánh thẳng về phía hắn. Rồi bị Thường chặn lại. Thực ra cậu chỉ kém hơn Vân thôi còn Đăng thì Thường vẫn xử được. Thường đẩy tay làm Đăng lùi lại phía sau mấy bước. Vân thì vẫn không thể cử động được.
Nguyệt đi lướt qua Vân và Đăng, ngồi lên ghế sô pha, Dương và Thường cũng đi theo. Cơ thể Vân bỗng nhiên chuyển động được nhưng không phải là theo ý cô ta mà chỉ như một con rối bị người ta điều khiển. Vân đến trước mặt hắn. Hắn mới hỏi:
- Tôi sẽ không lòng vòng! Tôi cô biết những gì về người ra lệnh cho mấy người?
Vân dứt khoát lắc đầu:
- Không biết gì hết!
- Không có suy đoán gì sao?- Nguyệt hỏi tiếp cũng không quên nhắc nhở- Đừng có dại mà nói dối tôi!
Vân vẫn dứt khoát nói không. Nguyệt mới tiếp tục dò hỏi:
- Thế bình thường người đó liên lạc với cô bằng gì?
- Tin nhắn! Cũng có mấy lần là sử dụng điện thoại, là giọng đàn ông- Vân dừng lại suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói- Thật ra tôi cũng không phải chưa từng thử suy đoán nhưng đều không ra đâu vào đâu… Thậm chí có lần tôi còn bị người đó nhắc nhở.
Nguyệt ừ một tiếng. Hắn không hỏi gì tiếp theo mà tập trung suy nghĩ. Giọng đàn ông hay phụ nữ không quá quan trọng vì bây giờ có muôn vàn cách để biến đổi giọng nói. Không quá khó để từ giọng một người đàn ông biến thành giọng phụ nữ và ngược lại, giọng một người phụ nữ thành đàn ông cũng rất dễ dàng. Thông tin này không có tác dụng.
Thế rồi, hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện Vân đã từng tiếp xúc với em trai mình. Nguyệt tiếp tục:
- Vậy em trai tôi, cô có nghĩ rằng nó có thể là người đứng sau mọi chuyện không?
Vân hơi do dự. Tiếp đó cô ta lại dứt khoát nói không:
- Tôi không nghĩ là cậu ta. Lúc tôi bắt cậu ta lên đây đã nhận được tin nhắn của người đó.
- Người đó nhắn gì?
- Nói tôi không được suy đoán về thân phận của người đó nữa!
- Vậy chính người đó đã nói cho cô biết chuyện thằng bé đang ở phía dưới sao?
Vân gật đầu, lần này cô ta không hề do dự. Nguyệt đứng lên rồi ra về. Vừa đi, hắn vừa nói:
- Tôi chỉ cần biết vậy thôi! Thông tin của cô có gì là hữu ích với tôi.
“Cạch!” Cánh cửa đóng lại. Vân cũng có thể cử động bình thường. Tiếng chuông điện thoại của Vân cũng vang lên. Đó là một cấp dưới của cô ta ở căn cứ. Giọng người kia nghe có vẻ hốt hoảng lắm. Nghe người nọ báo cáo xong, Vân cúp máy. Đăng chạy tới hỏi thăm tình hình:
- Chị có chuyện gì vậy?
Vân trầm xuống, hạ giọng nói:
- Trở lại căn cứ nhanh thôi! Có một đám người rất mạnh xông vào căn cứ của chúng ta. Cầm đầu là một người đàn ông có tuổi trên cấp mười.
Đăng ngạc nhiên xen thêm chút lo sợ:
- Một trong năm “huyền thoại” của nước ta!
- Ừ, đúng vậy. Một trong năm “huyền thoại” của nước ta.- Khẳng định xong, cô ta vội vã nói lớn- Nhanh trở về thôi! Dễ là tên Nguyệt đó đã báo về gia tộc rồi!
Nguyệt mới trở về tới phòng của mình cũng đã ngay nhận được điện thoại của ông quản gia:
- A lô, cậu chủ, tôi đã báo cáo với ông chủ rồi. Ông ấy đã cho người tới dẹp căn cứ của chúng. Ba ông chủ nhà Họ Nguyễn, Phạm và Lê cũng đã biết. Họ cũng cử thêm người tới cho giúp đỡ chúng ta.
- Được rồi!- Hắn cũng không nói gì thêm nữa mà cúp máy. Thường đứng bên cạnh hỏi:
- Sao cậu không để bọn chúng tồn tại thêm một thời gian nữa. Lỡ đâu lại có thêm manh mối.
Nguyệt không nói mà Dương tiến tới giải thích:
- Người kia đã không để lộ ra cái gì chứng tỏ là rất cẩn thận. Để tổ chức đó tồn tại thêm chỉ làm ngáng đường hoặc hỗn loạn bằng chứng của chúng ta.
Nguyệt nói tiếp:
- Không sai! Với cả tôi cũng muốn biết tiếp theo người kia sẽ làm gì.
Thường tiếp tục hỏi:
- Đúng rồi, giờ tôi mới nhớ ra, tại sao mục tiêu ban đầu của chúng lại là lôi kéo cậu Nguyệt?
- Cậu đã bao giờ nghe câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn chưa?
Thường gật đầu, Nguyệt tiếp tục:
- Nhưng người này lại cho chúng ta một định nghĩa mới đó chính là biến kẻ thù thành bạn! Cậu có nhớ lúc đó chúng hứa hẹn gì nếu tôi ra nhập không?
- Bọn chúng nói sẽ cho cậu trở nên mạnh hơn!- Thường trả lời.
- Đúng thế! Nhưng mạnh hơn đồng nghĩa với việc là tôi sẽ dễ bị phụ thuộc vào chúng, đúng hơn là người phía sau chúng. Bởi bọn chúng sử dụng một loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ để tăng cấp và khuếch đại sức mạnh một cách dễ dàng. Vậy là người đó có thể ra lệnh cho tôi mà khi không còn giá trị nữa thì sẽ giống như hôm nay. Báo cho ông nội hoặc một trong ba vị kia. Vừa có thể hất cẳng đối thủ lại vừa lập được công.
- Sao cậu có thể khẳng định được là chúng sử dụng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ?- Thường tiếp tục thắc mắc.
- Tôi đã từng tiếp xúc với Đăng. Mạch của tên đó chảy không bình thường như là đang có một loại chất gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể y từng ngày vậy.- Hắn vẫn kiên nhẫn giải đáp.
Nguyệt cũng chỉ mới ra chỉ thị cho ông quản gia vào sáng hôm nay. Và không thể không thán phục người đàn ông đã làm quản gia của ông nội suốt bao nhiêu năm. Làm việc nhanh gọn lẹ. Ông chỉ cần nhận nhiệm vụ là sẽ ngay lập tức hoàn thành. Nguyệt nghĩ tới đây thì thở dài:
- Thường phải học hỏi ông nội của cậu nhiều hơn!
- Tôi sẽ phấn đấu.
Nguyệt cũng mỉm cười xong lại nghiêm túc:
- Được rồi thế hai người nghĩ sao về Phong?
- Không thể loại bỏ khỏi diện tình nghi!- Thường trả lời, Dương cũng gật đầu đồng tình. Rồi gã cũng nói tiếp:
- Tôi cũng nghĩ vậy. Rất khó để loại bỏ Phong ra khỏi diện tình nghi. Việc bị bắt cóc hay tin nhắn gửi tới nếu suy xét kỹ có lẽ nó còn làm tăng thêm nghi ngờ với cậu ta.
Nguyệt gật gù xong lại tiếp tục đặt vấn đề:
- Vậy còn bố tôi. Ông ý chắc chắn sẽ biết được hành trình của Phong. Mẹ tôi cũng tương tự vậy. Hơn thế nữa Phong còn có một chiếc đồng hồ định vị do mẹ tặng.
Thường hỏi lại:
- Cậu đang nghi ngờ ông bà Nhất sao ạ?
Nguyệt lắc đầu, vẫn nghiêm túc suy nghĩ. Dương thấy vậy cũng chỉ có thể nói:
- Vậy sự việc lần này cũng chẳng thể loại ai ra khỏi diện tình nghi. Tin nhắn cũng không chứng minh được gì có thể là có thêm một người nữa giúp sức nên Phong vẫn không tránh khỏi tình nghi.
Nguyệt gật đầu. Hắn cũng có suy nghĩ tương tự như vậy. Sau cùng vẫn chẳng ai thoát khỏi tình nghi. Phải chăng là người này đang cố tình xoay hắn như này. Thường thấy hắn như này thì định hỏi gì đó rồi lại thôi. Cậu muốn biết tại sao cậu chủ lại cố chấp với việc này như vậy. Đây không đơn giản chỉ là tò mò nữa. Nhưng hiện tại lại không dám hỏi tại cậu biết cậu chủ của mình đang nghiêm túc. Những lúc như này, cậu nên về đúng với vị trí của mình.
Nguyệt biết Thường định hỏi gì. Hắn khá hài lòng vì cậu đã ngừng lại. Không phải tự nhiên mà Nguyệt lại nhắc Thường nên học tập ông nội của cậu. Thực ra, hắn cũng rất tò mò về lý do hắn quyết theo đuổi vụ này tới cùng. Nguyệt biết nguyên nhân đã vượt qua cả trí tò mò của bản thân hắn. Nguyệt thở dài. Bỗng nhiên có một suy nghĩ lướt qua tâm trí khiến hắn sợ hãi. Nguyệt nhìn về phía Dương nói:
- Anh còn nhớ Đinh Nhất Trí không?
Dương hỏi kinh ngạc về câu hỏi của hắn nhưng vẫn giữ bình tĩnh trả lời:
- Tôi vẫn còn nhớ…
Cả Nguyệt và Dương đều không thể quên được cái tên đã gϊếŧ cả hai người bọn họ vào kiếp trước. Nguyệt tiếp tục:
- Tôi thật sự mong người đó không phải Nhất và nếu đúng tôi mong rằng những gì tôi đang nghĩ là sai!
Dương cũng đồng tình. Đinh Nhất Trí năm đó là một người mà cả hai người họ đều phải nhận xét là rất rất thông minh. Thậm chí khi ở với người này cả Nguyệt và Dương đều có cảm giác là suy nghĩ của mình bị người nọ biết hết. Họ còn từng nghi ngờ rằng Trí biết đọc suy nghĩ. Và có vẻ là đúng. Năng lực ý nghĩ của tên này rất mạnh. Người này còn từng chống lại được khả năng khống chế của Nguyệt. Lỡ đâu, linh cảm của Nguyệt là đúng…
Nguyệt nhìn về phía Dương:
- Tôi nghĩ chúng ta nên tập luyện với nhau nhiều hơn.
Dương hỏi lại:
- Nên kết hợp cả song tu nữa. Không phải nó cũng rất thành công à?
Mặt Nguyệt hơi đỏ lên mắng:
- Giờ không phải lúc để đùa đâu.
Dương lại rất nghiêm túc:
- Tôi không đùa! Thật sự phương pháp đó giúp mạnh lên rất nhanh.
Thường đứng ở một bên thắc mắc:
- “Song tu” là cái gì? Nghe có vẻ mới lạ vậy? Hay chúng ta thử đi cậu Nguyệt!
Nguyệt lườm Dương một cái rồi trả lời Thường:
- Song tu là hành động có thể dẫn Dương vào tù! Tôi chưa đủ mười tám tuổi.
Thường hơi đơ ra một chút rồi mới ngộ ra được đó là gì. Đột nhiên cậu muốn trở lại mấy giây trước để tát cho mình mấy phát.
Nhìn Thường như vậy, Nguyệt mới nói:
- Thôi được rồi. Cậu đi ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với Dương.
- Cậu chủ, tôi biết là nói thế này hơi quá so với chức trách của tôi nhưng mà không nên làm chuyện đó sớm đâu ạ!- Thường khuyên can tại cậu bỗng nhớ tới xuất thân của Dương và cả cách xưng hô có hơi “đỏ mặt” của hai người Nguyệt Dương này.
Nguyệt chỉ cười rồi mắng:
- Đừng nghĩ bậy! Tôi không có ý đó đâu, chỉ là nói chuyện bình thường thôi.- Nói xong còn quay sang Dương hỏi- Đúng không, anh Dương?
Dương cũng xác nhận:
- Đúng đúng! Không có gì đâu, vừa rồi là tôi đùa thôi.
Thường nghe thế thì vẫn bồn chồn nhưng rồi cũng vẫn phải đi ra. Dương lại nhắc thêm:
- Đúng rồi, nhớ đóng cửa đấy!
Thường đi rồi Nguyệt nói thẳng luôn:
- Nếu tên Đinh Nhất Trí đó xuất hiện ở đây và cũng có ký ức kiếp trước…
- Ngài yên tâm.- Dương tới đứng bên cạnh hắn- Kiếp này hắn chẳng có lý do gì để động vào ngài cả. Tôi nghĩ chỉ là trùng hợp thôi.
Nguyệt gật gù:
- Mong là thế. Mong đó chỉ là do tôi nghĩ nhiều. Tôi đã bại dưới tay tên đó một lần. Phải thú nhận là tôi của cả kiếp trước hay kiếp này đều sẽ có chút sợ hãi và thiếu tự tin khi đối diện lần thứ hai.
Dương hiểu điều đó. Dù sao pháp thuật khống chế của Nguyệt cũng được mệnh danh là pháp thuật đen tối nhưng lại mạnh nhất thời bấy giờ. Tên Đinh Nhất Trí kia có thể thoát ra khỏi khống chế có nghĩa là lực ý chí rất mạnh. Có lẽ đó chính là lý do tại sao Trí có thể trở thành đệ tử duy nhất của trưởng môn phái Đinh Đang thời bấy giờ. Cũng đồng thời trở thành viên ngọc quý của môn phái và sau này là kẻ đã đánh bại tên ác quỷ đã nhuốm máu của bao người.
Gã không biết nói gì chỉ có thể an ủi một lần nữa:
- Ngài yên tâm. Chúng ta vẫn còn thời gian. Chỉ cần nghiêm túc cố gắng luyện tập để khống chế sức mạnh kiếp trước là sẽ có cơ hội chiến thắng. Lần này ngài hãy thật cẩn thận.
- Anh nói đúng. Lần này tôi sẽ không khinh địch nữa.