Huyết Nguyệt

Chương 12: Người nhà

Chương 12: Người nhà

- Anh! Anh không sao chứ ạ?- Vừa thấy Nguyệt trở về, Phong đã lập tức nhào tới bên hắn, lo lắng nắm lấy tay hắn hỏi thăm.

Nguyệt trở lại ghế sô pha, ngả người lên trông có vẻ mệt mỏi lắm. Phong cũng đi tới hỏi tiếp:

- Anh mệt ạ?

Nguyệt mỉm cười lắc đầu. Thường và Dương đều có thể thấy được sự nhẹ nhõm trong nụ cười đó. Hắn trả lời Phong:

- Anh không sao. Họ có làm gì em không?

- Dạ không ạ! Họ cũng không động gì tới em.

-Ừ…- Rồi Nguyệt mới trở lại chủ đề chính hôm nay- Em tới đây có chuyện gì vậy?

- Thì em nhớ anh đó! Với cả em cũng tiện đường đi qua đây luôn.- Nói rồi Phong liếc nhìn quanh phòng- Dạo này trong nhà anh đông vui ghê ha!

Nhà đã có nhiều hơn hai người, đúng là đông vui hơn thật. Hai người nói chuyện một lúc thì điện thoại của Phong rung lên. Phong nghe máy xong rồi cũng rời đi luôn.

Phong đi rồi. Nguyệt mới quay sang hỏi Dương và Thường:

- Hai người thấy sao?- Nói là nhẹ nhõm hơn và loại bỏ được em trai ra khỏi diện tình nghi hàng đầu nhưng hắn vẫn không được lơ là.

Thường không nói gì còn Dương thì thẳng thắn:

- Tôi nghĩ tạm thời chưa thể kết luận được! Dù sao sự kiện này cũng chưa chứng minh được gì.

Cả Nguyệt và Thường cùng có suy nghĩ như vậy. Rồi Nguyệt lại bỗng nhớ ra một chuyện gì đó. Hắn bật dậy:

- A! Tôi nhớ ra rồi! Hôm trước lúc đưa tôi về hình như ông quản gia có điều gì đó muốn nói với tôi nhưng rồi lại thôi…

Nói rồi Nguyệt lấy điện thoại ra gọi điện cho ông quản gia. Người bên kia cũng nhấc máy rất nhanh. Giọng của ông truyền tới:

- A lô, cậu Nguyệt! Cậu có mệnh lệnh gì ạ?

- À không ạ! Cháu chỉ muốn hỏi là hôm trước lúc đưa cháu về ông có chuyện gì muốn nói ạ? Cháu thấy lúc đó ông khá lúng túng.

Ông quản gia ở đầu bên kia im lặng một lúc, có vẻ khá do dự nhưng rồi vẫn quyết định nói ra. Giọng ông rất nghiêm túc:

- Cậu chủ chuyện này có hơi nhạy cảm. Nếu cậu có thời gian thì tối nay tôi sẽ tới tìm cậu để nói chuyện được không?

Nguyệt nhanh chóng đồng ý:

- Được, được! Lúc nào cháu cũng rảnh hết!

Ông quản gia trầm mặc rồi lại tiếp tục thấp giọng nói:

- Đến lúc ấy tôi hy vọng cậu chủ sẽ nói với tôi sự thật. Toàn bộ!

Câu chuyện kết thúc ở đó. Ông quản gia có vẻ khá vội vàng cúp máy. Nguyệt cũng để ý khi hắn đề cập đến chuyện mà ông quản gia muốn nói hôm trước, ông gọi là “cậu chủ” không phải “cậu Nguyệt” như ban đầu. Rõ ràng đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng tại bình thường chỉ khi nghiêm túc ông mới gọi như vậy. Hắn đã tò mò lại càng tò mò hơn về sự việc này và có thể đến tối hôm nay câu hỏi của hắn sẽ được giải đáp.

Thời gian khi chờ đợi trôi qua thật lâu. Chỉ chờ tới tôi thôi mà cảm giác như đã trôi qua mấy ngày. Nhưng rồi khoảnh khắc mà Nguyệt chờ mong cuối cùng cũng tới. Tiếng chuông cửa vang lên. Hắn nhanh chóng chạy ra mở cửa. Ông quản gia vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh như mọi khi. Nhưng gương mặt ông lại hiện lên một chút vội vàng. Thậm chí lần này ông còn bỏ qua luôn quy tắc mà kéo Nguyệt vào phòng ngủ của hắn.

Trong phòng là Thường và Dương. Ông quản gia nhìn về phía Dương, Nguyệt cũng hiểu ý của ông. Hắn nói:

- Không sao! Dương có thể tin tưởng được.

Ông quản gia thấy hắn xác nhận như vậy thì gật đầu. Chuyện hôm nay ông cần phải chắc chắn. Thường thì ông có thể tin tưởng dù sao cũng đã đi theo Nguyệt suốt bao nhiêu năm, là do ông Lâm đưa cho. Còn gương mặt mới này ông không biết gì về gã. Nhưng khi nghe lời khẳng định của Nguyệt, ông cũng yên tâm rồi. Ông rất tin tưởng khả năng nhìn người của Nguyệt.

Ông nói, mặt rất nghiêm túc:

- Cậu đã bao giờ nghĩ đến chuyện thừa kế chưa?

Nguyệt lắc đầu. Hắn không có tài năng như em trai mình. Ông nội cũng luôn ẩn ý với hắn rằng em trai hắn mới là người thừa kế thực sự. Ông quản gia thấy được câu trả lời thì nói tiếp:

- Ông chủ đang hướng về phía cậu nhiều hơn đấy ạ.- Nguyệt ngạc nhiên định hỏi lại nhưng ông quản gia lại nói trước- Xin cậu hãy nghe tôi nói đã. Ông chủ vẫn luôn hướng về cậu nhiều hơn. Tại tuy cậu không có tài năng về võ thuật nhưng cậu lại có đầu óc và nhân cách phù hợp với vị trí người thừa kế hơn cậu hai. Việc này cả cậu hai, ông Nhất và bà Tâm đều biết.

Ông quản gia nói tới đây thì dừng lại. Nguyệt cũng không còn muốn nói nữa. Ông nhìn biểu cảm của Nguyệt rồi hỏi hắn:

- Bây giờ đến lượt cậu chủ. Cậu có thể cho tôi biết là đã có chuyện gì xảy ra với cậu được không? Tôi sẽ giữ bí mật cho cậu.

- Cháu cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Chắc là từ hôm mà cháu dọn tới đây ở. Đêm hôm đó cháu lén chạy ra ngoài chơi rồi bị người ta mai phục đánh một phát vào gáy. Cháu bất tỉnh rồi thường xuyên nhìn thấy một số ảo giác. Sau đó, để khuây khỏa thì cháu có liên lạc chơi với một người bạn trong trò chơi điện tử. Người này rủ cháu tới một buổi đấu giá. Ban đầu, cháu định từ chối rồi cháu lại thấy một ảo giác liên quan đến nơi đó… Nên cháu đã đồng ý. Ai ngờ đó là cái bẫy… Cháu bị một tổ chức bắt cóc và họ có mục tiêu là lật đổ bốn gia tộc lớn hiện tại! Họ còn mang cả Thường tới. Cũng may là bọn cháu trốn thoát được.

Ông quản gia gật đầu rồi tiếp tục hỏi:

- Vậy cậu có nhìn thấy mặt của chúng không?

Nguyệt gật đầu trả lời:

- Có! Bọn họ hầu như đều rất mạnh. Còn có mấy người mạnh tới cấp mười. Cháu còn suy đoán là họ có công chức địa phương chống lưng. Giờ thì có hai người đứng đầu của họ đang ở đây. Ở ngay tầng dưới này.

Ông quản gia ngạc nhiên rồi dần chuyển sang lo lắng:

- Cậu chủ, tôi cũng không dám suy đoán trước được là ai là chủ mưu nhưng tôi có thể chắc chắn rằng người đó đến từ nhà họ Chu chúng ta. Tôi nghĩ cậu nên cẩn thận với gia đình của mình. Không ai là không có dã tâm đâu ạ!

Nguyệt gật đầu mà không nói gì cả. Ông quản gia tiếp tục nói, giọng cũng nhẹ nhàng mang theo cảm giác săn sóc, yêu chiều hơn:

- Cậu yên tâm, có chuyện gì cứ nói với tôi. Nếu cậu muốn tôi có thể cử mấy người tới bảo vệ cậu.

Ông không chỉ nói câu đây với Nguyệt mà còn nói cho cả Thường nghe. Nói xong ông cũng cúi đầu chào rồi đi ra ngoài. Thường cũng đi theo ông. Trước khi ra về ông quản gia còn dặn dò:

- Con nhớ chăm sóc cậu chủ cho cẩn thận đấy. Đáng lẽ như con phải bị phạt nặng rồi đấy…

Thường gật đầu lia lịa luôn miệng nói:

- Con biết rồi, con biết rồi. Con chào ông nội!

Cuối cùng ông cũng yên tâm rời đi. Thường nhìn xung quanh nhà. Dung đã đi nghỉ từ trước khi ông quản gia tới. Cậu thở dài rồi trở lại phòng Nguyệt. Hắn vẫn ngồi thẫn thờ ở trên giường, không nói gì. Cậu cũng hiểu được dù sao khi biết tin những người mà mình luôn tin tưởng muốn hại mình thì đều sốc.

Dương hỏi Thường:

- Rốt cuộc là người nhà của ngài ấy như nào vậy?

Thường giải thích:

- Thực ra nhà tôi thấy cậu Nguyệt khá thân thiết với người nhà ngoài mẹ cậu ấy ra, bà ấy có vẻ không thích cậu ấy lắm… Tôi nghĩ những người khả nghi theo ý của ông tôi là ông Nhất, bà Tâm và cậu Phong.- Thường dừng lại nhìn Nguyệt xem có nên nói tiếp không thì hắn xua tay nói:

- Nói tiếp đi.

Thường tiếp tục:

- Ông Nhất, bố cậu chủ có khá chiều cậu ấy, đương nhiên là trừ những lúc ông ấy bị ông cụ mắng vì cậu chủ ra. Ông Nhất là con một nhưng không có quyền thừa kế vì…- Thường không dám nói tiếp.

- Vì ông ấy quá vô dụng.- Nguyệt nói thay- Tiếp tục đi Thường.

-Vâng.- Thường trả lời rồi tiếp tục giải thích- Tiếp đó là bà Tâm, bà ấy không được thích cậu chủ cho lắm, như tôi đã nói ban nãy. Lý do tôi cũng không biết tại sao…

Nguyệt nghe đến đây thì trả lời:

- Là do khuôn mặt đấy! Mẹ vẫn luôn khá bất mãn vì phải gả cho cha thế nên tôi nghĩ là do tôi và cha có gương mặt khá… À không là rất giống nhau.

- Bà Tâm khá là thương cậu Phong. Còn cậu Phong, từ nhỏ đã rất rất thân với cậu chủ. Cậu ấy là một thiên tài, mới lớp mười đã đạt tới bậc bảy. Theo dự đoán của mọi người thì cậu Phong sẽ là người thừa kế của nhà họ Chu.

Dương nghe vậy thì suy nghĩ rồi nhắc lại lời của ông quản gia vừa nói:

- Cả ba người họ đều cảm nhận được là ông cụ đang hướng về phía chủ nhân sẽ là người thừa kế.

Thường gật đầu:

- Vậy có nghĩa là họ đều có động cơ. Ông Nhất có thể sẽ là do bất mãn còn bà tâm và cậu Phong dễ là có chung một mục đích.

Trong lúc nói, Dương và Thường vẫn luôn chú ý tới biểu cảm của Nguyệt. Hắn cũng không thể hiện gì nhiều chỉ tập trung lắng nghe và suy tư.

- Hay là mình xuống hỏi thẳng cặp chị em nhà kia đi!- Thường đưa ra một ý kiến táo bạo. Cậu đã bắt đầu tin vào năng lực của Nguyệt rồi.

Dương lại lắc đầu:

- Hỏi rồi, cô gái tên Hải vân đó nói là không biết!

Nguyệt đứng bật dậy:

- Không! Xuống hỏi lại đi. Dù cô ta không biết thân phận cụ thể nhưng chắc chắn là vẫn sẽ có manh mối.

Hắn nói rồi muốn đi ngay nhưng Dương kéo lại:

- Hay để sáng mai đi!

Thường cũng tán đồng:

- Đúng rồi đó! Ai cũng cần ngủ mà.

- Ừ cũng đúng, tôi không nên vội vàng. Hôm nay hai người nghỉ ngơi đi.

Thường nghe vậy thì đi ra khỏi phòng nhưng Dương thì vẫn ở lại. Gã tới gần hắn, nói nhỏ:

- Dạo gần đây ngài còn hay mơ thấy cái gì nữa không ạ?

- Vẫn còn.- Nguyệt trả lời. Đúng là như vậy, dạo này hắn vẫn thường mơ thấy những kí ức kiếp trước. Giấc mơ của hắn không phải là đánh nhau với máu me thì cũng là cảnh “đánh nhau” với Dương. Vế trước thì có vẻ khá bình thường vì hắn là người đã tiêu diệt cả một môn phái lớn và và các môn phái nhỏ phụ thuộc vào nó. Vậy nên chắc chắn là sẽ bị ghi thù và truy gϊếŧ rất gắt gao. Trong những trường hợp như vậy chỉ có hắn hoặc người kia chết. Dần dần Nguyệt cũng lại bắt đầu quen với cảnh tượng máu me đó, hắn cũng đang dần trở nên mạnh hơn thông qua các giấc mơ chiến đấu.

Còn về giấc mơ với Dương… Hắn nhìn khoảng cách của hai người. Mặt đỏ lên. Nguyệt lập tức nhảy lên giường nói:

- Không còn gì nữa thì anh mau về đi!

- Vâng! Ngài ngủ ngon.- Dương mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng. Nguyệt cũng chìm vào giấc ngủ ngay sau đó.