Lâm Vân Mịch ngồi xổm xuống, cô ôm Lâm Hoài Khê vào lòng với tất cả tình yêu thương, sau đó còn an ủi bé: “Khê Khê có thể ôm chú gấu bông mà mẹ đưa cho con, như thế chẳng khác nào mẹ đang ở bên cạnh Khê Khê đó.”
Lâm Hoài Khê nhìn cô không giống một người lớn, trái lại bé còn lo lắng cho mẹ: “Mẹ ơi, mẹ sợ tối như thế thì có thể ngủ một mình ạ?”
Lâm Vân Mịch: “...”
Suýt chút nữa thì bà ngoại cười thành tiếng, dù bà đang bận nhưng vẫn nhìn Lâm Vân Mịch một cách ung dung, như thể đang xem cô định trả lời bé như thế nào.
Lâm Vân Mịch còn mặt dày hơn cả trong tưởng tượng của bà, cô diễn đến vô cùng nhập tâm, sau đó còn nói với vẻ vô cùng đáng thương: “Không sao, chỉ cần Khê Khê nói câu trước khi ngủ là mẹ đừng sợ tối, sau đó truyền sự dũng cảm cho mẹ, mẹ sẽ trở nên rất mạnh mẽ!”
Lâm Hoài Khê gật đầu một cách nặng nề, sau đó ngoéo tay với Lâm Vân Mịch, “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ nhớ kỹ.”
“Ngoan quá.” Lâm Vân Mịch vân vê khuôn mặt mềm mại của con trai mình, cô nói tiếp: “Cuối tuần mẹ sẽ mang quà về cho Khê Khê, Khê Khê muốn gì nào?”
Lâm Hoài Khê suy nghĩ một hồi, ánh mắt lộ ra sự rụt rè: “Cái gì cũng được ạ?”
“Cái gì cũng được luôn!” Lâm Vân Mịch nói mà không hề do dự.
Cô đã đưa Khê Khê đến thế giới này thì sẽ đối xử với bé thật tốt, cô sẽ cho bé tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này, nếu thứ Lâm Hoài Khê muốn chính là ngôi sao trên bầu trời kia thì cô cũng sẽ nghĩ cách để có được nó.
Lâm Hoài Khê nhìn Lâm Vân Mịch với ánh mắt sáng lấp lánh, bé vô cùng ngưỡng mộ và sùng bái mẹ, như thể đang nhìn chính siêu anh hùng của bé, “Mẹ siêu quá, có thể kiếm rất nhiều tiền nhưng con biết mẹ rất vất vả, con muốn quà đó chính là mẹ phải nghỉ ngơi thật tốt, uống nhiều nước hơn một chút, cũng đừng quá nhớ Khê Khê, nhớ một chút thôi cũng được ạ.”
Bé duỗi hai ngón tay của mình ra, tạo thành một khe hở nhỏ như hạt gạo to nhưng lại có hơi tiếc nuối, sau khi rối rắm một hồi, bé nới khoảng cách giữa hai ngón tay ra một chút, biến thành khe hở chứa đủ hai hạt gạo, “Nhớ như thế này là được rồi ạ.”
Lâm Vân Mịch không ngờ món quà mà Lâm Hoài Khê muốn lại chính là điều này, hốc mắt của cô hơi nóng lên, biểu cảm trên gương mặt cũng dần dần không thể khống chế được nữa.
Lâm Hoài Khê cũng không chê mẹ mà còn dỗ dành cô với sự dịu dàng, “Mẹ đừng khóc, con sẽ chăm sóc ông ngoại và bà ngoại giúp mẹ, Khê Khê cũng rất siêu đó nha.”
Nói xong, Lâm Hoài Khê còn chống nạnh ưỡn ngực, giống như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo.
Lâm Vân Mịch đã bị tình yêu dễ thương của con trai mình chọc đến không thể chịu nổi, cuối cùng cô cũng không thể khống chế được mà vừa ôm Lâm Hoài Khê vào lòng rồi vừa hôn vừa cọ người bé.
“Khê Khê à, mẹ yêu con quá đi mất, sao con lại nghe lời và hiểu chuyện như thế, con chính là thiên sứ nhỏ của mẹ, mẹ yêu con muốn chết!”
Lâm Vân Mịch hôn lung tung, cô còn dùng sức phát ra những tiếng “Chụt”, “Không hổ là mình, có thể sinh ra một thiên sứ nhỏ đáng yêu như thế, mình siêu quá!”
Lâm Vân Mịch chuẩn bị đi làm, cô đã khôi phục lớp trang điểm nữ thần của mình với khuôn mặt tinh xảo cùng với mái tóc xoăn tỉ mỉ rũ ở sau lưng, nhưng bây giờ, cô lại biến thành một người mẹ cuồng con, không hề quan tâm đến hình ảnh của mình, miệng vẫn còn lải nhải như đang tụng kinh.