Trong màn đêm tĩnh mịch, ông ngoại đưa Lâm Hoài Khê đi tắm rửa, còn hai mẹ con Lâm Vân Mịch thì ngồi nói chuyện phiếm ở phòng khách.
Lâm Vân Mịch vừa nhìn mẹ một cái thì đã biết bà vẫn đang suy nghĩ đến chuyện lúc buổi chiều, cô đứng dậy hâm sữa bò cho bà, “Mẹ à, mẹ đừng tức giận nữa, nếu có quá nhiều điều bận tâm thì buổi tối không ngủ được đâu.”
Bà ngoại nhận lấy cốc sữa bò ấm áp, sau đó thở dài, “Mẹ không tức giận, mẹ chỉ đau lòng cho Kỳ Vọng còn bé như vậy mà đã phải trải qua loại chuyện này, con có để ý đến biểu cảm và ánh mắt của thằng bé không, không có một chút hồn nhiên ngây thơ nào của trẻ con, nếu cứ để Kỳ Vọng sống trong hoàn cảnh như thế, mẹ rất lo lắng cho tương lai của thằng bé.”
Lâm Vân Mịch đi qua rồi mát xa tận tình cho mẹ mình, “Có khả năng vấn đề này liên quan đến mẹ của Kỳ Vọng, nhà mình giằng co với bà bảo mẫu ầm ĩ ở trong sân như thế mà cô ấy cũng chưa từng ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra, Kỳ Vọng chính là con trai của cô ấy, tại sao cô ấy lại không hề quan tâm đến thằng bé dù chỉ một chút nhỉ?”
Bà ngoại vỗ tay con gái rồi hỏi tiếp: “Khi con vào nhà nói chuyện thì có thấy mẹ Kỳ Vọng không?”
“Không ạ. Cửa đã bị khóa, con nói chuyện với cô ấy cách một cánh cửa, cũng không nhận được lời đáp lại.” Lâm Vân Mịch nhớ lại cảnh tượng mà cô đã nhìn thấy rồi thở dài, “Đã chuyển đến lâu như thế rồi mà căn nhà vẫn trống rỗng, không có chút không khí của gia đình.”
Hai mẹ con đồng loạt thở dài.
Bà ngoại im lặng một hồi, sau đó bà đột nhiên nói: “Hôm nay cũng nhờ con, nếu không phải con thông minh, dùng chiếc vòng ngọc kia để dọa bảo mẫu nhà bọn họ, nếu không thì hôm nay mẹ cũng đã bị đuổi đi, có khi Kỳ Vọng cũng phải tiếp tục sống trong sự bỏ bê của bà ta.”
Lâm Vân Mịch ngồi ở chiếc ghế sô pha đối diện, biểu cảm trên gương mặt của cô rất nghiêm túc, “Con không bịa ra mấy lời đó đây, chiếc vòng ngọc phỉ thúy kia thật sự là đồ ở trong phòng đấu giá của bọn con, lúc đó nhìn thấy nó con cũng rất ngạc nhiên.”
“Gì cơ!” Bà ngoại hơi nhổm người dậy, vài giây sau bà mới ngồi xuống ghế một lần nữa, “Con có chắc không?”
“Đương nhiên là con chắc chắn rồi, cuộc đấu giá này rất quan trọng đối với con, hơn nữa nó đã bị hoãn cả một năm, con đều biết rõ mỗi vật phẩm trong đó, cũng chính là con đưa chúng đến tận tay người mua.”
Lâm Vân Mịch cau mày, cô tự lẩm bẩm một mình: “Từ biểu hiện của bảo mẫu Tôn thì có lẽ chiếc vòng tay phỉ thúy này là của mẹ Kỳ Vọng, người nhà của Kỳ Vọng là… Sao có thể dọn đến sống ở sát bên cạnh nhà mình chứ!”
Hai mẹ con nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Người bố không bao giờ lộ mặt, người mẹ không quan tâm đến con cái, hơn nữa còn có chiếc vòng ngọc phỉ thúy đắt tiền này, càng khiến vấn đề của gia đình này trở nên nghiêm trọng hơn.
Lâm Vân Mịch im lặng một hồi, trong đầu xuất hiện một suy đoán táo bạo, cô vừa định mở miệng nói chuyện thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Lâm Hoài Khê mặc một bộ áo ngủ mềm mại, bé giang hai cánh tay ra chạy đến chỗ mẹ, đôi dép đi trong nhà được kéo lê trên sàn, phát ra những tiếng “Lạch bạch”.
Lâm Vân Mịch lập tức quên đi những chuyện phiền lòng đó, cô ngồi xổm xuống rồi ôm cục bông nhỏ của cô vào lòng.
Trên người Lâm Hoài Khê có mùi sữa tắm thơm ngát, làn da non mềm như có thể véo ra nước, gương mặt của bé đỏ ửng vì hơi nóng trong nhà tắm và đôi mắt to tròn long lanh khiến cho cả người bé như sáng lấp lánh.
Trái tim của Lâm Vân Mịch lập tức trở nên mềm mại, cô vùi đầu vào vai Lâm Hoài Khê để ngửi giống như một chú mèo, hơn nữa còn dụi mặt vào người bé, như thể không muốn buông bé ra.
Cô lại sử dụng chiêu trò làm nũng của mình, giả vờ đáng thương mà nói: “Mẹ sợ tối quá, không có Khê Khê ở bên cạnh thì mẹ sẽ không ngủ được, hôm nay Khê Khê có muốn ngủ cùng mẹ không?”
Lâm Hoài Khê vỗ bả vai mẹ của bé như một ông cụ non, “Vâng, Khê Khê sẽ luôn ở bên cạnh cạnh mẹ!”