Những lời này đã đủ để uy hϊếp bảo mẫu Tôn.
Sắc mặt của bảo mẫu Tôn hơi thay đổi, bà ta vội vàng ném cái chổi xuống rồi kéo tay áo xuống với sự luống cuống để giấu chiếc vòng ngọc phỉ thúy đi.
Hành động này của bà ta đã chứng minh rất nhiều điều, đuôi lông mày của Lâm Vân Mịch hơi nhướng lên, cô nở một nụ cười thật rạng rỡ như thể đang mỉa mai.
“Cô, cô đừng nói hươu nói vượn!” Bảo mẫu Tôn giấu tay ở phía sau, khí thế hung dữ vừa nãy đã giảm đi đáng kể, nhưng bà ta vẫn cố giả vờ như đang rất bình tĩnh mà gân cổ lên cãi.
Lâm Vân Mịch nhún vai, cô nói với vẻ thản nhiên: “Không sao, tôi vốn không muốn lãng phí thời gian với loại người như bà, chúng ta đến Cục Cảnh Sát rồi nói chuyện tiếp.”
Bảo mẫu Tôn không ngờ tới có một người phụ nữ có thái độ mạnh mẽ như thế đột nhiên xuất hiện, hình như cô cũng không giống đang nói dối, bà ta có hơi chột dạ mà nhìn chiếc vòng tay phỉ thúy.
Chiếc vòng tay này đúng thật không phải của bà ta.
Nữ chủ nhân của căn nhà này chỉ biết vẽ tranh cả ngày, cũng không giao tiếp với bên ngoài, cũng chẳng nói lời nào, cứ đi như ma, nhìn thẳng vào mắt người khác, chắc là tinh thần có vấn đề.
Ỷ vào điều này nên bảo mẫu Tôn mới dám ăn trộm chiếc vòng tay.
Lúc trước bà ta cũng từng sơ ý, để cho nữ chủ nhân phát hiện ra điều này, nhưng đôi mắt của người phụ nữ đó cũng không thèm chớp một cái, cũng chẳng thèm để bà ta vào mắt, cô ta chỉ chú ý đến những khay màu đã bị hỏng của mình.
Xem ra, chiếc vòng tay bị hỏng này cũng không quá đắt tiền.
Bảo mẫu Tôn bình tĩnh hơn một chút, sau đó liếc xéo Lâm Vân Mịch, bà ta nhổ nước bọt rồi nói, “Mày cho rằng tao sợ mày à, đến Cục Cảnh Sát đi, tao cũng đang định báo cảnh sát mày vu oan cho tao, còn cả bà già kia xâm nhập nhà dân trái phép, hơn nữa còn có ý định bắt cóc trẻ con!”
Đôi mắt của bảo mẫu Tôn liếc xéo một vòng, sau khi nghĩ ra mấy tội danh này, bà ta cảm thấy mình rất có lý rồi lại tiếp tục lải nhải: “Không nói với tôi một tiếng nào mà dám đưa trẻ con đi, ai biết mấy người có ý tốt hay không, thời buổi này bọn buôn người cũng rất kiêu ngạo, dám sủa to ở ngoài đường.”
Khuôn mặt của bà ngoại tỏ ra vô cùng tức giận, bà không thể tưởng tượng được trên đời này lại có kiểu người không biết xấu hổ như thế.
Khóe môi của Lâm Vân Mịch càng cong hơn, cô nhìn bảo mẫu Tôn như một con mồi đã rơi vào bẫy.
Phòng đấu giá nơi cô làm việc có an ninh bảo mật tuyệt đối, sẽ không bao giờ có khả năng để cho đồ vật trong đó bị mất cắp, vốn dĩ cô nói những lời đó, là vì để thử lòng bảo mẫu Tôn.
Bảo mẫu Tôn lộ ra vẻ chột dạ, càng chứng minh rằng bà ta không có được chiếc vòng tay phỉ thúy này một cách hợp pháp, mà lời nói vừa rồi của cô, cũng càng chứng minh rằng bà ta không biết rõ giá trị và xuất xứ của chiếc vòng.
Cứ như thế, cho dù có bao nhiêu ẩn tình trong sự việc này thì tội danh của bảo mẫu Tôn đã đều được chứng thực.
Lâm Vân Mịch thở dài, “Bà thật sự không hiểu gì rồi, chiếc vòng ngọc phỉ thúy này có màu sắc, độ bóng và độ trong suốt đều thuộc dạng siêu đẳng, bà cho rằng có thể mua nó tùy ý ở một quán ven đường nào đó sao?”
“Mà, chắc tôi nói điều này bà cũng có thể biết được, chiếc hộp đựng cái vòng ngọc phỉ thúy này có màu đỏ, ở trên còn có hoa tiết hoa văn những đám mây, bên ngoài còn có một chiếc hộp lớn màu xanh đen.” Lâm Vân Mịch sở hữu một gương mặt xinh đẹp đến không thể bắt bẻ, cô nở một nụ cười thật tươi khiến cho người khác ớn lạnh, “Trong hộp có một tờ giấy, là giấy kiểm định cẩm thạch, ở mặt trên còn có logo của nhà đấu giá, đó là một hình trăng lưỡi liềm.”