Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Trình Lãng Nguyệt ở trong phòng khách suy nghĩ về chuyện xảy ra gần đây, trong đó có kế hoạch tương lai khó tránh có chút lơ đãng, xem TV cũng thất thần.
“Làm sao vậy? Thất thần à?” Khương Huyên buông mâm đựng trái cây xuống, thuận miệng hỏi.
“Không có sao cả.”
“Con thành như vậy mà không có sao à? Lông mày đều nhăn thành ông già nhỏ.”
Trình Lãng Nguyệt sờ giữa mày mình, có lệ cười hai tiếng nói: “Thật không có việc gì.”
“Được rồi, dù sao con phải nói cho mẹ, đừng có nghẹn ở trong lòng.”
“Con biết rồi.”
Khương Huyên đứng lên, một bên đi vào toilét một bên lẩm bẩm: “Chỉ nói không có, thằng nhóc quỷ.”
Xưng hô thân thiết khiến đầu óc Trình Lãng Nguyệt nháy mắt bay đi, đầu chưa kịp nghĩ thì miệng đã gọi Khương Huyên.
Khương Huyên quay đầu lại, trong mắt mang theo niềm vui, ngoài miệng vẫn làm bộ oán giận, “Rốt cuộc làm sao vậy? Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
“Dạ có chút chuyện,” Trong lòng Trình Lãng Nguyệt suy nghĩ câu từ, nếu đã mở miệng vậy dứt khoát nói ra, “Con muốn đi chơi trong vài ngày tới.”
“Đi ra ngoài chơi sao? Đi đâu hả? Đi một mình à?”
“Ừm, muốn đi một chút.”
“Quyết định đi đâu? Thân thể con còn chưa khôi phục, tốt nhất đừng đi một mình quá xa.”
“Không xa, ở trong thành thị.”
“Vậy cũng được, muốn đi đâu? Nếu không mẹ kêu người cùng đi với con, vừa lúc năm nay sắp nghỉ hưu.”
“Không cần, con quen biết người ở bên kia.”
Nếu mang theo Khương Huyên, lúc sau sợ chuyện gì cũng làm không được.
Hơn nữa, chàng trai kia đã đưa chìa khóa đến đây, thuyết minh 1819 chính là nhà hắn, chắc không nói dối.
Cho nên, Trình Lãng Nguyệt nhìn Khương Huyên không chút né tránh.
“Con quen người này khi nào?”
“Gần đây ạ, gặp nhau qua app. Tụi con nói chuyện rất hợp nhau, cậu ấy nói nghe nói con mất trí nhớ nên mời con tới chơi, coi như thả lỏng.”
“Đối phương là ai? Đáng tin sao?”
Trình Lãng Nguyệt bật cười, “Một thằng coi trai lớn như con chẳng lẽ sợ cậu ấy bán con à?”
“Coi chừng vậy đấy…….” Khương Huyên vốn muốn nói gì nhưng nhìn thấy Trình Lãng Nguyệt hoài nghi nên nuốt lời nói của mình xuống, chỉ đồng ý yêu cầu này nói sang chuyện khác, “Dù sao trong lòng con hiểu được, một người trưởng thành như con sao mẹ có thể cột lấy con không cho ra ngoài được. Chẳng qua đi đâu phải nói với mẹ một tiếng, nếu không có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không tìm thấy người đâu.”
“Dạ, bạn bè của con đang ở khu cũ Thạch Phủ……”
“Khu cũ Thạch Phủ?!” Thanh âm Khương Huyên đột nhiên cao ngất, “Bạn bè của con là cái loại gì vậy? Sao lại mời con tới nơi đó?!”
“Khu cũ Thạch Phủ làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Ánh mắt Khương Huyên nhìn chằm chằm vào người Trình Lãng Nguyệt, có chút ý chí vồ con mồi, muốn bắt bất kỳ dị động nào của con mồi.
“Tiểu Lãng, con nói thật với mẹ…… Có phải con…… Nhớ tới cái gì?”
Trình Lãng Nguyệt chú ý tới tay bà vô thức xoắn lại, hiển nhiên rất khẩn trương.
“Con không nhớ được gì, khu cũ Thạch Phủ rốt cuộc sao vậy? Mẹ giống như rất khẩn trương?”
“Mẹ đương nhiên khẩn trương, năm đó con xảy ra chuyện ở nơi đó! Con đi đâu chơi không vui? Sao cứ chọn nơi đó để đi?”
Thái độ Khương Huyên sắc bén khiến Trình Lãng Nguyệt có chút đau đầu, phỏng chừng nơi đó có quan hệ với anh nhiều hơn nơi được gọi là nơi xảy ra tai nạn, nếu không Khương Huyên sẽ không khẩn trương như thế.
Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chàng trai kia rốt cuộc là ai?
Những việc này anh cần thiết làm rõ ràng, nếu không anh và Khương Huyên vĩnh viễn không thể sống cuộc sống bình thường.
“Chỉ là trùng hợp thôi, huống hồ mẹ đã nói con bị mất trí nhớ do tại nạn giao thông, nhưng con không phải ngồi xe sao? Vì sao mẹ lại lo lắng về nơi xảy ra tai nạn?”
“Kia không giống nhau! Tiểu Lãng, con nghe mẹ nói, đừng đi đến đó, con trời sinh bất hòa với nơi đó, đi sẽ không có chuyện tốt. Trừ bỏ nơi đó, con muốn đi nơi nào mẹ cũng không can thiệp được không con?”
“Mẹ luôn muốn con từ bỏ đi đến đó, một lần nữa bắt đầu sinh hoạt mới nhưng mẹ không phát hiện sao? Hiện tại mẹ mới là người không thể buông quá khứ, phàm là đề cập đến thứ ở quá khứ, mẹ đều sẽ kích động dị thường, chuyện này không thể xem như sinh hoạt bình thường.”
Khương Huyên bị chọc đến đau chân, cả người đều sắc nhọn lên, “Câm miệng! Con biết cái gì! Mẹ làm như vậy không phải vì tốt cho con sao? Con biết con đi đến sẽ xảy ra chuyện gì hả? Nếu con biết chuyện trước kia……”