Khu vực phòng tiệc rất lớn, gần như chiếm hết diện tích cả mặt sàn, bên trong đều là những người mặc trang phục lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp tao nhã, đâu đâu cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười tỉ mỉ không chút kẽ hở.
Tần Mang được Mạnh Thính đưa đến tầng cao nhất của du thuyền để chờ đợi, anh ta đi nghe ngóng xem vị trí của ông chủ ở chỗ nào.
Cô gái mặc một chiếc váy dài nhung màu đen, mái tóc dài uốn xoăn buông xõa trên tấm lưng trần trắng nõn nà, đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ mọng, lông mày thanh tú, lặng lẽ ngồi trên ghế sofa lộng lẫy mà tinh xảo, giống như một bức tranh cổ điển muôn màu muôn vẻ, đủ để thu hút mọi ánh nhìn.
Trong nửa giờ, Tần Mang đã thu thập được một xấp “thẻ bài” từ những người hâm mộ, cô tùy ý đùa nghịch, bộ bài dần trở nên lộn xộn.
Giây tiếp theo.
Một “thẻ bài” mới với nền vàng trắng xuất hiện trước mặt cô.
“Tần tiểu thư, tôi là Thần Độ của công ty Khoa Học Kỹ Thuật Du Thần, tôi…..”
Tần Mang rũ mi xuống, ánh mắt dừng trên danh thϊếp.
Cái thứ 14.
Ồ
Chủ tịch Thần Độ.
Nghĩ đến những lời Mạnh ca ngàn vạn lần dặn dò —-Tất cả những người này đều không thể đắc tội.
Khóe môi Tần Mang lạnh lùng cong lên, đối với trường hợp này có chút nhàm chán.
Cô lịch sự cười, ngửa lòng bàn tay lên: “Cảm ơn, đặt lên trên đi.”
Tất nhiên, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện rằng cảm xúc không hề chạm với đáy mắt cô.
Thần Độ sửng sốt.
Nhìn xấp danh thϊếp dày cộp trong lòng bàn tay cô, tay đang cầm danh thϊếp đặt lên không xong, không đặt cũng không xong.
Có một cảm giác bị cô coi là người phát tờ rơi.
Tiểu Đồng đứng xem bên cạnh liền đưa tay che miệng, không tiếng động mấp máy môi nhắc nhở: “Lịch, sự”
Hàng lông mày xinh đẹp của Tần Mang cau lại: Cô rất lịch sự mà.
Thậm chí còn nói “cảm ơn” rồi đấy.
Do dự một giây, cô nghiêm túc bổ sung một chữ: “Cảm ơn…..ngài?”
Đều đã cảm ơn ngài rồi.
Đủ lịch sự rồi chứ!
Còn không đi?
Khó khăn lắm mới tiễn được vị phát tờ rơi đi, lại nhìn thấy một người đàn ông khác cầm ly champagne đi về phía mình.
Sự kiên nhẫn của Tần Mang đã hoàn toàn cạn kiệt, cô đột ngột đứng dậy, nói với trợ lý: “Em tìm Mạnh ca tới đây, chị đi bình tĩnh một chút.”
Từ “bình tĩnh” được thốt ra từ đôi môi đỏ mọng, như ngâm trong lửa.
Phòng trang điểm của du thuyền.
Dưới vòi nước kim loại lộng lẫy, dòng nước mát lạnh chảy xuống đầu ngón tay mảnh mai như sứ ngọc bích của cô gái, bắn ra từng tia nước nhỏ.
Rửa tay tầm một phút.
Tần Mang dựa vào gương trang điểm, chán nản mân mê cái mõ gỗ trên màn hình điện thoại.
Bình tĩnh.
Đây là chuyện người trưởng thành phải làm để xã giao.
Không thể chán ghét nó.
“Cốc cốc cốc cốc…”
Huhuhu!
Vẫn còn tức giận.
Nếu không phải vì…..cô tại sao lại phải vào giới giải trí để chịu cái tức giận này!
Không dễ gì mới có một vai nữ chính, lại còn bị người khác chen chân vào.
Còn phải xã giao.
Còn không thể tức giận.
Tần Mang càng gõ càng chán, cô nhướng mày nhìn bốn phía xung quanh.
Chiếc du thuyền này cực kỳ sang trọng, ngay cả phòng trang điểm cũng cực kỳ tráng lệ, mỹ phẩm dưỡng da dùng một lần đều là dòng cao cấp dành cho phụ nữ, điều này cho thấy, ông chủ bí ẩn này thực sự là một người hoang phí.
Cô phải mua một chiếc du thuyền siêu siêu sang chảnh để bù đắp lại cho trái tim nhỏ bé đã chịu ấm ức này của mình mới được.
Lúc này, bên ngoài cánh cửa đang khép hờ, có mấy người phụ nữ đang nói cười rôm rả.
“Tôi đã đếm rồi, tổng cộng 14 người, thật là có sức quyến rũ đó.”
“Người đẹp bình hoa thôi, không có chút kỹ thuật diễn nào, chắc là có chút kỹ thuật giường chiếu thôi, dựa vào loại quyến rũ này mà leo lên, tôi cũng không hiếm lạ gì.”
“Mọi người đoán tối nay cô ta sẽ lên giường của ai nào?”
“Du tổng? Chu tổng? Nghe nói gần đây cô ta cùng cô* Thẩm cạnh tranh vai nữ chính trong bộ [Kinh Hoa Cựu Mộng], sẽ không phải là Khương….”
*老师: lão sư, dùng để xưng hô một cách tôn trọng, lịch sự trong giới giải trí.
Giọng nói của Diêu Đinh đột ngột im bặt.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp điên đảo chúng sinh phản chiếu trong gương kia.
Cả không gian chìm trong im lặng.
Duy nhất——
“Cộc, cộc cộc, cộc cộc cộc cộc,…..” thanh âm gõ mõ không ngừng vang lên, có chút vội vã không có quy luật gì.
Người đứng đầu là Diêu Đinh phản ứng lại rất nhanh, bọn họ có năm sáu người cơ mà, còn phải sợ một mình Tần Mang sao. Vì vậy, cô ta cười ngọt ngào, nhưng khi nói ra, ngữ khí tràn đầy tức giận: “Hay là đương sự cho chúng tôi một đáp án chính xác đi.”
“Cô Tần, hôm nay cô muốn ngủ cùng ai?”
Diêu Đinh, một diễn viên ra mắt cùng thời điểm với cô, mặc dù xuất thân chính quy, nhưng luôn bị nhiệt độ của Tần Mang lấn át, gần đây là một bộ web drama nổi đình nổi đám, đúng là thời điểm phất lên như diều gặp gió.
Tần Mang làm như không nghe thấy cô ta nói gì, lông mi cụp xuống nghịch điện thoại, làn da trắng như tuyết, như một tia sáng mỏng manh.
Mặt không cảm xúc mà đếm số:
“990….”
“991….“
”…”
Tích lũy được 1000 điểm công đức.
Có thể đổi lấy một lần mất bình tĩnh là được nhỉ?
Thấy Tần Mang im lặng, Diêu Đinh coi cô như một kẻ hèn nhát.
Cô ta cầm đầu bước vào phòng trang điểm, giả vờ tốt bụng cười hỏi: “Cô Tần, còn chưa nghĩ ra sao? Có cần tôi đưa lời khuyên chút không?”
Mấy cô gái tuyến 18 đứng sau lưng cô ta phụ họa: “Chị Đinh, chị thật quá tốt bụng rồi.”
“1000.”
Vừa dứt lời, người phụ nữ đang lười biếng dựa vào gương lập tức đứng thẳng dậy, thản nhiên đặt điện thoại lên trên bàn trang điểm, sau đó tao nhã đi về hướng cửa.
Dưới ánh đèn sáng rực, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Còn đang cong khóe môi mỉm cười.
Diêu Đinh và những người khác bối rối trước nụ cười bất ngờ của Tần Mang.
Sững người một lúc.
“Bang—” một tiếng.
Cánh cửa đột ngột bị đóng lại.
Trừ Diêu Đinh, tất cả mọi người đều bị Tần Mang khóa ở bên ngoài.
Tần Mang một tay nắm lấy cổ tay Diêu Đinh, dứt khoát kéo người tới bên cửa sổ đang mở, dùng sức đè xuống: “Nếu như cô Diêu thật sự tốt bụng như vậy, thì nhất định cũng không nỡ nhìn thấy những con cá mập đang đói khát ngoài kia. Cô có sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để trở thành thức ăn cho cá mập không. Đó là một công lao to lớn đó!”
“Cô bị điên à!”
Diêu Đinh còn chưa kịp phản kháng, đã kinh hoàng phát hiện nửa người mình đang lơ lửng trên không trung, thậm chí còn có thể ngửi được hương vị mặn mặn của biển, đồng tử đột nhiên giãn ra: “Buông tôi ra.”
“Nhưng mà ~ bịa đặt hoang đường thì nên trở thành mồi cho cá mập đấy.”
Tần Mang chậm rãi đè cô xuống: “Tôi đang giúp cô tích đức đấy, kiếp sau nhớ làm trâu làm ngựa để báo đáp tôi nhé.”
Những ngón tay mảnh khảnh không xương trắng nõn, thon dài thẳng tắp như bạch ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, đầu ngón tay do dùng lực mà có một màu đỏ hồng xinh đẹp lại quyến rũ.
Lúc này, bàn tay đó lại đang đặt trên người Diêu Đinh, càng giống như —— bàn tay đó có độc sẽ cướp lấy sinh mệnh của cô ta ngay lập tức vậy.
“AAAAAAA”
Lọt vào tầm mắt Diêu Đinh là từng con sóng dữ dội cuồn cuộn trên biển đen, như ẩn chứa một con ác quỷ đang giấu mình, chỉ cần Tần Mang buông lỏng tay, cô ta sẽ nhanh chóng bị con ác quỷ đó nuốt chửng, sắc mặt nghẹn tới đỏ bừng lên: “Cô biết hôm nay ai đưa tôi đến không, là Khương tổng, nhà sản xuất của [Kinh Hoa Cựu Mộng] đấy, cô còn muốn….”
Cách một cánh cửa.
Một vài diễn viên nhỏ đi theo Diêu Đinh ở bên ngoài nghe thấy tiếng la hét bên trong đột ngột dừng lại. Bọn họ sợ hãi đến mức mất trí, hét lên “Cứu mạng”.
Động tĩnh quá lớn, thu hút rất nhiều người, trong đó có Mạnh Thính, anh ta đi tới, mí mắt giật giật điên cuồng, cảm giác có điềm chẳng lành.
Cho đến khi nhìn thấy cửa phòng trang điểm đang có tầng tầng lớp lớp người đang vây quanh được mở ra, bóng dáng quen thuộc bình thản bước ra, ánh mắt anh ta tối sầm lại.
Trong đầu chỉ còn hai chữ: Toang rồi!
Nhưng thân thể lại phản ứng nhanh hơn não bộ, anh ta ngay lập tức lao vào trong đám đông, đứng chắn trước mặt Tần Mang, lớn miệng kêu: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm, tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi.”
“Hiểu nhầm cái gì, vừa rồi Tần Mang thiếu chút nữa đẩy tôi xuống biển, là cố ý hại người, tôi muốn báo cảnh sát kiện cô ta!”
Diêu Đinh vừa được đỡ dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh vẫn còn đang run rẩy.
Ánh mắt kinh ngạc của mọi người rơi trên người Tần Mang.
Nếu không phải nhìn thấy Diêu Đinh đang thở hồng hộc, cả người run lẩy bẩy, thì bọn họ thật sự không tin được mỹ nhân khuynh thành trước mặt này lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy.
“Tôi chỉ giúp cô rũ bỏ những rác rưởi vàng khè trong đầu ra thôi mà, sao cô lại có thể vu oan cho tôi như vậy?”
Đối mặt với những ánh mắt soi mói, khóe môi Tần Mang vẫn giữ nguyên độ cong, khuôn mặt vô tội xòe hai tay ra, rất tự tin nói: “Vì giúp cô, tay tôi còn bị thương đây này.”
“Da cô đã bao lâu không chăm sóc vậy, cọ vào đau hết tay tôi rồi.”
Mí mắt Mạnh Thính giật liên hồi, phản ứng nhanh phối hợp với cô.
Vội vàng nắm lấy hai tay Tần Mang, giống như trẻ con cẩn thận xem xét, cuối cùng cũng tìm được trên bàn tay trắng nõn non nớt lộ ra một chút màu đỏ không tự nhiên, lớn giọng nói: “Ôi mẹ ơi, tay của Mang Mang nhà chúng ta được bảo hiểm mấy trăm triệu đấy.”
“Đây nhất định là trọng thương rồi!”
Lời nói của Mạnh Thính vang dội, vang vọng không dứt.
Có người không nhịn được cười ra tiếng: “Phì…”
Trọng điểm làm.
Dưới ánh đèn, sự tương phản giữa hai làm da của họ đặc biệt rõ ràng.
Hoàn toàn khẳng định lời nói của Tần Mang.
Nhất định không phải nói nhảm.
Diêu Đinh nhìn bọn họ trợn mắt nói dối, nói cũng không ra lời, chỉ tay vào Tần Mang: “Cô….cô…..”
Còn chưa đợi được cô ta nói xong.
Đột nhiên.
Đám đông ồn ào dường như đã được ấn nút tạm dừng, toàn bộ không chỉ im hơi lặng tiếng, mà đến hô hấp cũng phải nhẹ lại.
“Êiiii…..”
“Sao sếp của nhà đầu tư lại đến đây rồi?”
Hửm?
Tần Mang nghe Mạnh Thính nói không ra hơi, nghiêng tầm mắt nhìn theo.
Khoang hội nghị ở cuối hành lang đã mở ra từ lúc nào.
Có thể mơ hồ nhìn thấy trong khoang mang đậm cảm giác khoa học kỹ thuật, kết cấu khung kim loại chắc chắn và phản chiếu một tia sáng trắng mỏng manh mát lạnh, như bạn đang ở trong một không gian tương lai, đâu đâu cũng là những món đồ đắt tiền và cao cấp.
Dễ thấy nhất là người đàn ông trẻ tuổi, cao quý và lãnh đạm, đang được vây quanh bởi một nhóm người tinh anh trong giới thượng lưu.
Chiếc áo sơ mi lụa đen được cắt may vừa vặn, tôn lên vóc dáng cân đối hoàn hảo của đối phương, tạo cảm giác cao lớn đĩnh đạc như hạc trong bầy gà.
Hạ Linh Tễ có một khuôn mặt đẹp trai, nhìn có vẻ dịu dàng nho nhã, nhưng thực ra lại lạnh đạm, khuôn mặt lạnh lùng của anh dường như được bao phủ bởi một lớp băng lạnh giá. Khi ánh mắt anh nhìn qua, đôi đồng tử dưới ánh sáng lạnh lẽo phảng phất tỏa ra một tia lam xám nhàn nhạt, giống như vực thẳm trong biển sâu được bao phủ bởi những dòng sông băng giá lạnh lẽo, hoa lệ mà lạnh lùng, cao không với tới, nguy hiểm nhưng lại có thể khiến người ta trầm luân.
Không ai dám tiếp tục làm trò hề trước mặt Hạ Linh Tễ.
Tần Mang nhìn một cái.
Lại nhìn thêm cái nữa.
Trong khi những người khác không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ có Tần Mang —— vô tư ngắm nhìn như không coi ai ra gì.
Chỉ còn thiếu huýt sáo một cái.
Thì ra là “người quen cũ” nha.
Có lẽ vì ánh mắt của Tần Mang quá rõ ràng.
Khi Hạ Linh Tễ chuẩn bị rời đi, ánh mắt anh dừng lại nửa giây.
Tình cờ bắt gặp ánh mắt long lanh như chứa đầy một vũng nước xuân của Tần Mang, đôi đồng tử đen láy trong veo lạnh lùng nhưng khi đảo mắt lại nhìn qua có vẻ ngây thơ nhưng thực ra lại rất quyến rũ.
Tần Mang vuốt cằm suy nghĩ.
Người quen cũng tốt.
Dễ làm.
Mạnh Thính vừa rồi nói gì ấy nhỉ? Chủ đầu tư à?
Lúc này, Mạnh Thính kích động nhỏ giọng nói: “Ông chủ đang nhìn anh sao?”
“Tưởng bở.”
Tần Mang cuối cùng cũng nhìn anh ta một cái: “Hạ Linh Tễ chính là kim chủ baba mà anh nói, cái gì mà ngay cả em đây cũng không xứng ngủ với anh ấy?”
“À, đúng vậy.”
Tần Mang theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn đuôi cá có khảm rất nhiều viên kim cương xanh quý hiếm trên lớp vảy giữa hai ngón trỏ, khóe môi khẽ xong: “Buồn cười, không ai xứng ngủ với anh ấy hơn em.”
Mạnh Thính: “????”
Đm!
“Em móe nó….”cái này cũng dám nói!
Vội vàng nhìn bốn phía xung quanh: May là không có người chú ý đến bọn họ.
Mạnh Thính lúc này mới thở vào nhẹ nhõm, còn chưa kịp dạy vị tổ tông này cái gì nên nói, cái gì không nên nói thì ——
Ngay sau đó.
Giọng nói mềm mại êm tai của Tần Mang vang vọng khắp hành lang: “Hạ Linh Tễ.”