Liễu Lệ Lệ chột dạ nhưng vì mạng nhỏ, cũng không còn biện pháp.
Ngô Ngân hoàn toàn quên mất Tiết Thụy, Tiết Thụy thừa dịp ba người dây dưa nhân cơ hội về phòng, kiểm tra đồ vật mua ở quầy.
Qua năm phút Ngô Ngân xuất hiện ở cửa: “Tiểu Trịnh, qua bên kia ngủ đi, đóng cửa sổ là không có vấn đề, còn có em gái xinh đẹp nép trong lòng!”
“Thế nào? Có phải đại ca đối xử rất tốt? Còn để một em gái……”
Tiết Thụy nhìn Ngô Ngân một cái, không có nói, dọn hết đồ đạc rời khỏi phòng.
Ngô Ngân trầm mặc nhìn Tiết Thụy rời đi, cười lạnh một tiếng, xem ra người ta không nhận mình là đại ca.
Hiện tại có mỹ nhân trong ngực, không để bụng mấy chuyện khác.
Tiết Thụy vừa ra cửa bắt gặp Chu Huyên ôm đồ đạc lướt qua, sắc mặt vui sướиɠ vào phòng sau đó phanh một tiếng đóng cửa lại.
Tiết Thụy nghe được tiếng khóa cửa.
Lúc này chỉ còn Liễu Lệ Lệ đứng bên ngoài, cô ta không dám xông vào phòng Ngô Ngân, cũng không dám trở lại phòng mình. Thời điểm nhìn đến Tiết Thụy, Liễu Lệ Lệ thở dài một hơi.
Dùng thân thể trao đổi xem ra chịu thiệt rồi, Liễu Lệ Lệ thở dài một hơi, tốt xấu thiếu niên trước mắt cũng là đàn ông…… có thể thoáng an tâm.
Liễu Lệ Lệ đi hai bước tới gần Tiết Thụy, chuẩn bị bắt chuyện. Tiết Thụy xách ba lo lướt qua, hướng phòng trống, đẩy cửa đi vào.
Toàn bộ hành trình đều không cho Liễu Lệ Lệ một ánh mắt.
Liễu Lệ Lệ đứng tại chỗ, nhăn nhó chớp mắt một cái nhưng nghĩ đến mấy ngày sau còn phải dựa vào thiếu niên, cho nên cô ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, chậm rì rì đi tới phòng.
Liễu Lệ Lệ đối căn phòng này vẫn thập phần sợ hãi, thời điểm chuẩn bị mở cửa do dự không dám mở. Cho dù bên trong có một người, Liễu Lệ Lệ vẫn sợ hãi.
Đổi thành Ngô Ngân khẳng định sẽ dỗ dành một hồi hay đàn ông khác cũng sẽ quan tâm cô gái nhỏ một chút.
Nhưng Tiết Thụy cực kỳ chán ghét, nhìn bộ dáng câu dẫn đàn ông sẽ liên tưởng đến mẹ kế trong nhà, mỗi lần chung một chỗ với ba đều bày ra bộ dáng nhu nhược.
Liễu Lệ Lệ không dám vào nhưng không có can đảm ở một mình. Nhìn trời đen nhánh một mảnh, chỉ có ánh đèn từ các cửa sổ hắt ra, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Cũng không rảnh lo phòng này từng có người chết, Liễu Lệ Lệ nhanh chóng mở cửa đi vào, nhìn Tiết Thụy dựa vào gối nhắm mắt dưỡng thần, trong phòng an tĩnh đáng sợ khiến Liễu Lệ Lệ không dám nói chuyện.
Đương nhiên không dám lên giường nghỉ ngơi, ngồi một góc trên sàn nhà. Liễu Lệ Lệ cảm thấy hai cô gái đã chết lúc trước còn nằm trên giường.
Đợi Lâm Nhạc Du ăn xong trở về, trước cửa quầy bán quà vặt có một người.
Thời điểm người này nhìn thấy Lâm Nhạc Du, xoay người cười cười, hình như cố ý chờ cậu.
Lâm Nhạc Du nhìn thời gian, đã 8 giờ.
“Xin chào ông chủ Lâm, vừa mới gặp mặt, tôi là Tào Bắc.”
Lâm Nhạc Du có ấn tượng, chính là con trai bà cụ có phát sinh xung đột với Tống Doanh: “Tìm tôi có việc sao?”