Sau Khi Trọng Sinh Tôi Trở Thành NPC Thường Trú Trong Vô Hạn Lưu

Chương 7: Sự kiện thần quái

Tuy đây là thôn nhỏ nhưng quầy bán quà vặt trang hoàng rất hiện đại, phòng ốc sạch sẽ, trong tủ treo một ít quần áo, trùng hợp nhất là đo may theo số đo của cậu.

Lợi hại!

Từ lúc báo danh đến bây giờ không lâu, ngẫm lại đây là chỗ nào lập tức không còn thấy kỳ quái. Chỉ cần không trái quy tắc sẽ không có việc gì.

Cậu sờ bụng, lại nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 6 giờ chiều, quầy bán quà vặt mở cửa buôn bán từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, bây giờ phải đóng cửa.

Tuy rằng bảy ngày làm việc tính từ 12 giờ đêm nay nhưng đã tới trong thôn rồi, vẫn nên dựa theo quy củ trong thôn làm việc.

Cậu tới cánh cửa nhìn ra bên ngoài, đóng cửa khóa kỹ.

Lâm Nhạc Du bật đèn: “Còn rất sáng.”

“Đói bụng, trước kiếm thứ gì đó lấp bụng đã!”

Lâm Nhạc Du dạo vài vòng bên trong quầy hàng, không có đồ gì mới mẻ, tủ lạnh có một ít thịt đông, trong quầy còn có trứng gà.

Cậu cầm hai quả trứng gà, mì gói và một ít thịt đông đi tới phòng bếp nhỏ tự nấu bữa tối.

Ban đêm, ngoài trời tối đen như mực, từ cửa sổ nhìn ra một mảnh đen nhánh nhìn không rõ, có thể nhìn một ít ánh đèn rải rác nơi xa.

Lâm Nhạc Du tự hỏi kế tiếp phải làm sao bây giờ.

Vũ khí trong cửa hàng quá đắt, một lần nhận việc phát 10 tích phân, muốn mua vũ khí chắc phải làm mục xương.

Tốc độ kiếm tiền quá chậm...

Cậu không ngăn được cơn buồn ngủ, chậm rãi lâm vào ngủ say.



Tiết Thụy kiểm tra dưới tay áo, trên cổ tay có một hoa văn hình tròn, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hắn khẽ chạm vào hoa văn, một giao diện xuất hiện trước mặt, mặt trên cái gì cũng không có, chỉ hiện con số đếm ngược.

Thời gian đếm ngược còn có 30 phút.

Không biết hoa văn xuất hiện ở trên người từ khi nào.

Sau khi thời gian đếm ngược kết thúc, thứ gì phát sinh hắn không biết.

Tiết Thụy thở dài một hơi, hiện tại trừ bỏ chờ đợi không còn cách nào khác, cũng không có ai đủ tin tưởng để chia sẻ.

Trong nhà có mẹ kế như hổ rình mồi, nếu nói ra trên người có hoa văn kỳ quái bà ta sẽ xúi giục cha đưa hắn vào bệnh viện tâm thần.

Từ khi mẹ qua đời, hắn ẩn nhẫn chịu đựng nhiều năm, không thể ngay lúc này thất bại trong gang tấc. Một năm sau tốt nghiệp trung học, đến lúc đó đã thành niên, có thể mở công ty……

Còn cha…

Nếu không phải ông nội, ông ngoại tạo áp lực, nói không chừng đã sớm đuổi hắn ra khỏi nhà!

Tiết Thụy biết, không có ai trợ giúp.

Đối mặt chuyện cổ quái, bản thân nỗ lực mới có thể vượt qua.

Thời gian đếm ngược còn mười giây, ánh mắt Tiết Thụy càng trở nên sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình trước mắt, mãi cho thời gian đếm ngược về 0.

Rõ ràng hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, kết quả nhoáng cái đã lâm vào trạng thái đờ đẫn. Chờ phục hồi tinh thần mới phát hiện bản thân đang đứng giữa con đường đất tràn đầy sương mù.

Thứ kỳ quái đó dịch chuyển hắn từ trong phòng tới vùng đất kỳ quái này.

Bốn phía đường nhỏ đều là sương mù dày đặc.

Tiết Thụy cẩn thận quan sát chung quanh, không bao lâu nghe được tiếng bước chân, còn nghe được rất nhiều giọng nói kinh hoảng.

“Có người không……”

“Có người có người, ở chỗ này này!”

“Ở đâu, đừng dọa người ta, đây là chỗ nào……”

Theo tiếng nói chuyện vang lên, bóng người chung quanh cũng nhiều lên.

Không bao lâu đám người tụ một chỗ, Tiết Thụy đếm đếm, có hai mươi người, nam nữ đồng đều.

Có hai nữ sinh khóc sướt mướt: “Đây là chỗ nào? Rõ ràng đang trong nhà……”

“Tôi cũng ở trong nhà! Sau khi thời gian đếm ngược chấm dứt bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ là sự kiện thần quái?”

“Nơi này thật dọa người, tôi muốn về nhà……”

Tiết Thụy theo bản năng sờ sờ hoa văn trên cổ tay, giao diện xuất hiện ở trước mắt, hắn muốn tắt đi nhưng giây tiếp theo phát hiện giao diện đã thay đổi.

Tên họ: Tiết Thụy

Tiền tài: 0

Tích phân: 0

Thiên phú: Không có

Những người khác cũng phát hiện.

“A, mau xem, bảng giao diện đếm ngược có biến hóa!”

Mọi người sôi nổi xem xét giao diện bản thân, Tiết Thụy xác nhận một chút, chỉ nhìn của bản thân còn bảng số liệu người khác nhìn không được.

“Cái gì, tiền tài 0, tích phân 0, thiên phú không có……”

“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Đưa chúng ta tới nơi này có mục đích gì!”

“Tôi…… muốn về nhà, ở đây quá đáng sợ…… giống như giây tiếp theo có thứ gì từ sương mù đi ra.”

Tiết Thụy nhìn chung quanh, phát hiện sương mù tan đi không ít.

“Bên kia có người lại đây!”

Mọi người theo phản xa nhìn con đường đằng trước, trong sương mù dày đặc loáng thoáng xuất hiện vài bóng người, mọi người không dám nói lung tung, ngay cả thở mạnh cũng không dám.