Sapphire Của Ravenclaw

Chương 28: Nạn nhân mới

"Em cũng đang điều tra chuyện này sao?" Hermione được khích lệ rất nhiều và nói một cách phấn khích, "Em cũng tin rằng Zoe vô tội?"

"Em cũng hy vọng vậy..." Luna liếʍ môi, "Rất nhiều người đang điều tra chuyện việc này. Mọi người đều muốn có được thông tin mới nhất. Tất cả sách trong thư viện đều đã được mượn hết. Bà Pince trông không vui lắm vì các học sinh luôn tụ tập đông đúc đến, gây ồn ào và làm tăng khối lượng công việc của bà ấy." Cô nhún vai. "Nhưng điều đó là một quyết định thông minh."

Sự biến mất của Luna cũng đột ngột như khi cô đến. Cô nằm trên ghế sofa một lúc, mắt nhìn xa xăm, miệng lẩm bẩm những từ mà người khác không hiểu.

Luna lúc thì nhẹ nhõm, lúc thì bực tức, cho đến khi hiểu ra điều gì đó, em ấy lại bỏ đi một cách không mảy may.

Chẳng mấy chốc, bà Pomfrey xuất hiện. Người phụ nữ tốt bụng này cứ phàn nàn về việc suýt va phải một nữ sinh không tuân thủ quy định trên hành lang, vì học sinh ấy đang chạy trên hành lang với đầu cúi xuống, Hermione cố gắng hết sức để không cười phá lên.

Sự tức giận của bà Pomfrey không kéo dài, bà nhẹ nhàng băng bó vết thương cho Zoe, tận mắt nhìn cô uống một cốc nước mật ong lớn, và bảo cô ngủ một giấc rồi hãy đi nếu muốn.

Hermione và Zoe tạm biệt nhau, nhưng ngay khi Hermione chuẩn bị rời đi, Zoe gọi cô lại.

"Hermione..."

"Hửm?"

"Mình xin lỗi về chuyện hôm trước và cảm ơn cậu."

************************

Giáng sinh năm nay lạnh lẽo và ảm đạm, mỗi học sinh đều mong muốn được trốn về nhà càng sớm càng tốt.

Ngay cả những người trước đây không có ý định về nhà cũng vội vã lên tàu như thể đang chạy trốn bệnh dịch.

Đại sảnh trống rỗng, chỉ có lác đác vài người từ các nhà ra ăn. Những đồ trang trí và cây tầm gửi treo trên tường cũng mất đi vẻ rực rỡ.

Khuôn mặt của các học sinh không còn mang niềm vui ngày lễ, thay vào đó là sự lạnh lùng và cảnh giác. Vì sự an toàn, các giáo sư khuyên họ nên đi theo nhóm hoặc ở lại phòng sinh hoạt chung để giảm thiểu việc ra ngoài.

Zoe cảm thấy toàn bộ Hogwarts bị bao trùm bởi sự u ám, ngoại trừ Lockhart đáng ghét.

Ông ta giống như một con công sặc sỡ, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc khoe mẽ bộ lông của mình.

Lockhart là người duy nhất trong lâu đài dường như không quan tâm đến những gì đang xảy ra, và đây không phải là một lời khen.

May mắn thay, Hermione gần đây bận rộn nghiên cứu manh mối mới, không còn tâm trí để say mê vị giáo sư mà cậu ấy thích nữa.

Hai ngày trước, Zoe đã viết thư cho Lucius, hỏi ông về sự kiện mở Căn phòng Bí mật năm mươi năm trước. Sáng nay, Lloyd đã mang thư trả lời của Lucius cho cô.

"Zoe thân mến:

Rất vui khi nhận được thư của con. Ta và Narcissa luôn cầu nguyện cho Draco và con. Về việc con bị đối xử bất công và xúc phạm ở trường, ta chỉ có thể nói đó là biểu hiện của sự thiếu giáo dục. Những kẻ đó luôn suy nghĩ thái quá, nghĩ rằng người khác nhìn họ như là đang tìm cách ăn cắp Galleon trong túi của họ. Ta đã nhờ người quen ở Bộ Pháp thuật xử lý việc này, con không cần lo lắng, cứ yên tâm học tập. Chúng ta đều biết, dù Căn phòng Bí mật được ai mở ra, nó cũng sẽ không gây hại cho dòng máu thuần huyết. Slytherin mang lại vinh quang cho chúng ta, và Căn phòng Bí mật là kho báu mà ông ấy để lại. Về yêu cầu của con trong thư trước, đáng lẽ ta nên giải thích cho con, nhưng ta nghĩ rằng nói cho con quá nhiều bây giờ sẽ khiến con bối rối. Vì vậy, ta chỉ có thể nói cho con biết điều này, giống như ta đã nói với Draco. Lần cuối cùng Căn phòng Bí mật được mở là năm mươi năm trước, một nữ sinh đã chết, gây ra hậu quả nghiêm trọng, Hogwarts gần như bị đóng cửa. Nhưng họ nhanh chóng bắt được thủ phạm, đó là một học sinh thô lỗ và kém cỏi. Kẻ đó đã bị đuổi khỏi trường, và sau đó không có sự kiện tương tự nào xảy ra nữa. Được rồi, ta không thể nói nhiều hơn. Kèm theo thư là món quà của ta và Narcissa. Chúc Giáng sinh vui vẻ.

Thân mến, Lucius Malfoy."

Đó là một quyển sách phép thuật được đóng gói cực kỳ tinh tế, được biên soạn bởi nhiều nhà văn nổi tiếng.

Zoe đã từng đề cập đến việc muốn có một cuốn, và dường như vợ chồng Malfoy rõ ràng đã để ý đến mong muốn này.

Zoe đã nhận được quà từ nhiều người trong năm nay, cụ Dumbledore, gia đình Malfoy, Hermione và thậm chí cả Luna đều trao đổi quà với cô.

Hermione tặng cô một chiếc bút lông xinh đẹp, nhưng có chút kỳ quặc, cứ khi Zoe cầm vào thân bút, nó lại không ngừng vặn vẹo cho đến ba phút sau mới dừng lại.

Luna tặng cô một huy hiệu cảnh báo, nếu phát hiện phép thuật hắc ám gần đó, huy hiệu sẽ nhấp nháy và phát ra âm thanh chói tai. Luna cũng tự chuẩn bị một cái cho mình.

Món quà của Luna khiến Zoe hơi bất ngờ - cô không chuẩn bị quà đáp lễ.

Cuối cùng, Zoe phải đồng ý dành hai giờ đồng hành cùng Luna như một món quà đáp lễ, đi cùng em ấy khắp lâu đài vì Luna cần một người hướng dẫn giải thích về các địa điểm trong lâu đài. Cô hơi buồn bực, tự hỏi liệu Luna có cố tình làm vậy không.

Cuộc điều tra của Luna đã có nhiều tiến triển, ít nhất là em ấy tự nói như vậy. Họ đã đến phòng tắm nơi Padma bị tấn công và lén vào phòng ngủ của Padma vì Luna muốn tìm hiểu lý do Padma bị tấn công - cậu ấy không phải là người gốc Muggle, ngay cả khi không phải là thuần huyết, cậu ấy cũng là con của một gia đình phù thủy.

Bữa tối rất thịnh soạn, Hogwarts luôn mang đến những điều bất ngờ về món ăn. Vì bàn dài trống trơn, Zoe ngồi vào bàn nhà Gryffindor, ăn tối cùng Hermione, và tiện thể thảo luận với cậu ấy về một chút thông tin mà Lucius đã nói với cô.

Tất nhiên như một sự thoả hiệp, Harry và Ron phải ngồi cách xa nhau, mặc dù Ron phản đối rất nhiều về điều này, nhưng nếu cả hai bên liên quan đều đồng ý, thì những người còn lại không có lý do gì để tiếp tục tranh cãi.

Đương nhiên, Zoe biết rằng những gì họ nói hôm nay sẽ đến tai hai cậu con trai vào ngày hôm sau, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể vượt qua rào cản và ngồi ăn cùng nhau một cách vui vẻ - Draco cũng cảm thấy bực bội, Zoe đã không do dự bỏ rơi cậu ta.

"Cậu không phải còn Crabbe và Goyle sao." Zoe nói với cậu ta như vậy, lờ đi sự bất mãn của cậu ta.

**************************

Người thừa kế Căn phòng bí mật dường như đã từ bỏ, vài tuần tiếp theo trôi qua trong yên bình, không có một cuộc tấn công hay sự kiện đáng lo nào xảy ra. Trường học bắt đầu có chút sức sống trở lại, nhưng trong mắt những người biết chuyện, đây chỉ là sự yên bình bề ngoài, nguy hiểm vẫn chưa rời xa.

Hermione đề xuất rằng họ nên nói với các giáo sư về kết quả điều tra của mình, và cô đã làm vậy. Giờ đây, ngoài việc giảng dạy hàng ngày, các giáo sư còn phải chú ý đến bất kỳ dấu hiệu nào của Tử Xà.

Họ không nói thẳng với học sinh về bản chất của con quái vật, nhưng họ đã nói bóng gió về cách đối phó với nó và dặn các học sinh cẩn thận cho đến khi vấn đề được làm sáng tỏ.

Điều kỳ lạ là tất cả các giáo sư đều bỏ qua một người, họ không nói với Lockhart sự thật, và cho đến bây giờ Lockhart vẫn tự mãn trong lâu đài, tin rằng bình yên hiện tại là nhờ công sức của mình.

Zoe chú ý thấy hôm nay Luna không trở về ký túc xá, giường của em ấy không có dấu hiệu đã được ngủ qua.

Hôm qua Luna nói rằng cuộc điều tra đã có một bước đột phá - nhưng em gái này luôn hành động theo trực giác, và Zoe ít nhất đã nghe em ấy nói "Em đã có một bước đột phá lớn!" năm lần rồi, nên cô đã không quan tâm đến việc khi Luna không về phòng ngủ vào ban đêm.

Cô đi tới nhà ăn, sự phấn khích trên khuôn mặt các học sinh cho thấy họ rất mong chờ trận Quidditch hôm nay.

Mọi người đều nói về trận đấu giữa Gryffindor và Hufflepuff, hy vọng trận đấu sẽ xua tan những điều xui xẻo gần đây và mang lại may mắn cho mọi người.

Zoe liếc nhìn các thành viên đội Quidditch của Gryffindor đang ngồi ở bàn của họ. Harry ngồi giữa một nhóm học sinh lớn tuổi hơn, rõ ràng là được mọi người kỳ vọng rất nhiều.

Một trong những cầu thủ Gryffindor cao lớn đang vỗ vào lưng Harry, suýt chút nữa khiến cậu ta phun ra khoai tây nghiền trong miệng - Zoe nhớ mang máng anh ta là đội trưởng đội Gryffindor, Wood. Trên sân, đàn anh này luôn hét lên với một giọng nói lớn, Zoe vẫn còn nhớ khá rõ.

Mặc dù mọi người đều mong chờ, nhưng Zoe không có ý định xem trận đấu. Cô muốn làm theo thông lệ là tìm một nơi thoải mái trong thư viện để đọc sách.

Nếu tất cả mọi người rời khỏi lâu đài, rõ ràng nơi đây sẽ trở nên rất yên tĩnh.

Zoe không phải là không muốn mời Hermione, nhưng cô đã không gặp cậu ấy từ sáng nay.

Hơn nữa, hôm nay là trận đấu của nhà Hermione, Zoe hiểu Hermione tự hào về việc mình là một phần của Gryffindor, cậu ấy không thể không xem trận này, một trong những người bạn tốt của cậu ấy là Tầm thủ giỏi nhất trong đội.

Gần đây, Zoe hoặc bị Luna kéo đi hoặc ở bên Hermione, giờ đây lại đột ngột ở một mình, cô cảm thấy không quen.

Cảm thấy trống rỗng trong lòng, cảm giác cô đơn rất khó chịu, trở nên xa lạ, mặc dù trước đây đó là cảm xúc mà cô quen thuộc nhất.

Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, làm nổi bật bóng tối ở góc phòng. Cô bước lên cầu thang lên tầng hai và cảm thấy ánh sáng nhấp nháy ở góc xa. Có một khe hở ở cửa phòng tắm nữ trên tầng hai, dường như có một số vật nhỏ bị kẹt ở đó.

Xung quanh im ắng, đúng hơn là yên tĩnh đến chết chóc, không thấy bóng dáng một con ma nào đi ngang qua.

Trực giác của Zoe thoáng qua một cảm giác đáng sợ, cảm giác này thậm chí còn chi phối cả chân tay của cô, cô không khỏi bước từng bước về phía đó: Ánh sáng đó có vẻ quen thuộc, chiếm một vị trí trong ký ức của cô, và người đó còn rất hào hứng thể hiện cho cô xem.

Không, không giống nhau. Cô cố gắng tự an ủi mình, nó sẽ phát ra âm thanh, đủ để đánh thức những con chuột ở sâu trong lâu đài, bây giờ lại quá yên tĩnh. Nhưng ngay cả bản thân cô cũng không dám tin vào sự phủ nhận nhợt nhạt như vậy.

Cô rẽ qua góc và đẩy cửa phòng tắm. Cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng váng, cô ôm trán, tim đập loạn xạ như muốn thoát ra khỏi l*иg ngực.

Cô bước những bước nặng nề đến bên cạnh hai người đã ngã xuống, đầu tiên kiểm tra cô gái đang cầm đũa phép, vì cô bị thương nặng hơn.

Mái tóc dài nhiều màu của em ấy xõa ra trên sàn nhà như rong biển, chiếc vòng cổ Butterbeer mà em ấy luôn đeo như một lá bùa hộ mệnh đã bị đứt, nút chai lăn lóc khắp nơi.

Trán Luna có vết thương, có vết rách và máu đông đọng trên đó, những vết tương tự cũng dính trên bồn rửa trong phòng tắm, như thể ai đó đã đập mạnh đầu em ấy vào đó.

Đồng tử của em ấy giãn ra, nhưng Luna vẫn còn sống, vết thương của em không phải do quái vật gây ra, ít nhất Zoe có thể chắc chắn rằng quái vật sẽ không sử dụng thần chú để tấn công con người.

Cẩn thận để Luna dựa vào góc tường, cô mới run rẩy nhìn nạn nhân thứ hai tại hiện trường, cô đột nhiên đồng cảm sâu sắc với Parvati, khi bạn nhìn thấy người mình quý trọng bị tổn thương, như thể một con rối mất linh hồn nằm đó, trên mặt đất, bạn không thể không cảm thấy đau đớn, không thể không cảm thấy sợ hãi.

Hermione Granger nằm cứng đờ trên sàn như một bức tượng, bên cạnh là một vũng nước đổ ra từ bồn rửa. Đôi mắt vô hồn mở to, vẫn còn khắc sâu cảm xúc bàng hoàng, kinh ngạc.

Cậu ấy đã bị hóa đá.