“Cha tớ có tiết lộ điều gì với cậu không?” Draco hỏi, liếc nhìn Lucius đang đi phía trước.
Zoe trông rất lơ đãng, cô đã như vậy rất lâu, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó, ánh mắt không tập trung. Cô đột ngột nghe thấy câu hỏi lạ lùng của Draco, dáng vẻ ngạc nhiên.
"Chuyện gì cơ?"
Draco nghĩ rằng cô biết điều gì đó, vì sáng nay cậu đã nhìn thấy cô rời khỏi phòng của cha. Rõ ràng họ đã có một cuộc trò chuyện.
Lúc đó, trên khuôn mặt Zoe nở một nụ cười ấm áp, điều này rất hiếm thấy, nhưng nếu có chuyện khiến cô vui mừng, chắc có lẻ là những thành tích mà Draco Malfoy sắp đạt được.
"Đừng lo, tớ sẽ cho Gryffindor một bài học!" Giọng cậu ta lại trở nên kiêu ngạo, "Tớ sẽ đánh bại Harry Potter trên sân Quidditch - Bố tớ sẽ tài trợ cho đội Slytherin những chiếc chổi bay mới nhất, họ đã hứa sẽ để tớ vào đội, và tất nhiên, bố nói rằng tớ sẽ trở thành một tầm thủ xuất sắc..."
“Vậy thì chúc cậu chiến thắng, Draco.” Zoe lơ đãng, cô chưa bao giờ hứng thú đến môn thể thao hung bạo như Quidditch, xem thì được, nhưng tham gia? Không chỉ khiến cô toàn thân đầy mồ hôi và bụi đất, cô cũng không muốn chiếc mũi thẳng tắp của mình bị một quả Bludger đập gãy.
Một tiền nhân của gia tộc Siegel đã từng mất chiếc mũi đẹp trai của mình theo cách này.
Ba người họ đi đến ngã tư giữa Hẻm Xéo và Hẻm Knockturn, mặc dù hai con đường này có cách gọi khá tương đồng nhưng thực tế lại khác xa nhau một trời một vực. Nếu Hẻm Xéo là nơi tỏa hương kẹo ngọt, ngập tràn ánh nắng và tiếng chim hót, thì Hẻm Knockturn lại chỉ là biểu tượng của sự âm u, ảm đạm, ẩm ướt và suy đồi.
Rất khó để tìm thấy bất cứ thứ gì trong đó không liên quan đến tội phạm, gϊếŧ người và phép thuật hắc ám. Đây cũng là nơi lý tưởng để các phù thủy tiêu thụ hàng bất hợp pháp, và những người chính trực hầu như không bao giờ đặt chân đến đây.
“Chúng ta gặp nhau ở tiệm sách Flourish and Blotts sau nhé!”
Zoe nhìn theo bóng lưng của hai cha con nhà Malfoy khuất dần ở phía bên kia. Mấy ngày qua, cô sống trong mơ hồ, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như chớp.
Cũng giống như hôm nay, khi tỉnh táo trở lại, cô đã ở dinh thự Malfoy và đang trò chuyện cùng Narcissa trong khu vườn.
Cô cúi đầu bước từng bước về Hẻm Xéo, hy vọng có thể sắp xếp lại những suy nghĩ rối bời trong đầu, cho đến khi một giọng nói ngạc nhiên gọi tên cô.
"Này! Zoe!"
Hermione chạy từ bậc thang Gringotts đến, cô mặc áo sơ mi và quần jean - một diện mạo hoàn toàn mang phong cách của người Muggle, khác hẳn với vẻ thông minh lanh lợi thường thấy của cô ở trường, mà là một sự năng động phù hợp với lứa tuổi của cô.
Hermione chạy đến và ôm chầm lấy cô thật chặt: "Thật vui khi gặp lại cậu! Trước đây cậu còn viết thư bảo có thể không gặp nhau trước khi đến trường cơ mà! Ôi Merlin, trông cậu tệ quá, cậu có ngủ đủ giấc không vậy?"
Hermione nhìn Zoe đầy thương cảm, lúc này một người đàn ông và một phụ nữ trưởng thành đứng trên bậc thang bước đến bên cạnh họ.
Họ có mái tóc nâu giống Hermione, người đàn ông đeo kính gọng đen dày, trông rất nho nhã, còn người phụ nữ không đầy đặn như những bà nội trợ thông thường. Chỉ có điều khi họ đứng trong Hẻm Xéo, đôi mắt họ không ngừng đảo xung quanh, khuôn mặt căng thẳng vì lo lắng.
“Ồ, Hermione, đây là…” Người phụ nữ lên tiếng trước, bà ấy có vẻ hơi lúng túng.
“Mẹ! Cậu ấy là Zoe Siegel, bạn của con.” Hermione nói đầy tự hào, “Cậu ấy là một trong những học sinh xuất sắc nhất Hogwarts, mẹ nên đọc bài luận môn Biến hình của cậu ấy trong kỳ nghỉ hè năm nay, quan điểm rất mới mẻ!”
“Thật ư, cảm ơn con đã kết bạn với con gái cô. Con bé thực sự mong chờ được trao đổi thư từ với con, ngày nào cũng vểnh tai đợi cú mèo, cả nhà rất vui vì con bé có một người bạn cùng tiến bộ - ở trường cũ con bé luôn miệt mài học tập một mình, còn bị người khác chê là mọt sách…”
"Mẹ!" Hermione đỏ bừng mặt, nhảy dựng lên như bị bọ cạp đốt, cố gắng ngăn cản mẹ mình nói tiếp những điều vô lý.
Bà Granger ôm con gái vào lòng, mặc cho cô bé vùi mặt vào ngực mình nũng nịu. Zoe cảm thấy lúc này bọ cạp nên đốt mình mới phải, ghen tị với bạn bè là điều không nên, cô lại một lần nữa tự nhủ. Lúc này ông Granger, người vẫn đứng cười bên cạnh, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Hai mẹ con định đứng thế này cả ngày à, để con bé đợi ở đây bao lâu nữa?”
“Ôi Merlin, Zoe! Hãy nói với tớ rằng cậu không nhìn thấy gì cả! Tớ không phải… tớ không có…” Hermione rất xấu hổ, làm sao cô lại mất bình tĩnh trước mặt bạn bè như vậy!
Lúc này, Zoe nhất định sẽ coi cô như một đứa trẻ rồi! Một đứa trẻ chưa lớn và còn cần được dỗ dành trong vòng tay của cha mẹ!
"Không có gì đâu, thưa ông Granger. Con chỉ hơi ghen tị thôi... Nhân tiện, cứ gọi con là Zoe. Bà cũng vậy nhé." Zoe nở một nụ cười mang tính xã giao và nói đùa.
“Điều này hoàn toàn khác với phong cách thông minh của "Cô nàng biết tuốt" ở Hogwarts nhỉ.”
"Đừng gọi mình như thế, đồ xấu xa!" Hermione, người đã vất vả bình tĩnh lại, bỗng đỏ mặt tía tai.
Nói về biệt danh này, nó bắt nguồn từ một lần trêu chọc nhau khi hai người trao đổi bài tập vào kỳ nghỉ.
Nguyên nhân là do trí nhớ phi thường của Hermione, Zoe cho rằng cô nàng chắc chắn đã thuộc lòng tất cả sách giáo khoa có thể thu thập được, thậm chí cả những sự kiện lịch sử phức tạp cũng nhớ được bảy tám phần.
Ngay cả khi không thể thuộc lòng toàn bộ nguyên văn, Hermione cũng có thể trích dẫn ra không ít điểm chính khi nhắc đến nó.
Chỉ là người trong cuộc có phần ngại ngùng với biệt danh này. Vì vậy, trong lá thư thứ tư, Hermione đã nghiêm khắc “phong ấn” biệt danh này, hiệu quả ra sao? Hãy nhìn xem bây giờ không phải đã rõ ràng rồi sao?
Hai cô gái cứ thế đứng trước Gringotts và trêu đùa nhau, phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của những phù thủy qua lại.
Zoe cảm thấy mới mẻ với kiểu tương tác này, cô chưa bao giờ có bạn bè đồng giới, bạn không thể mong đợi cô sẽ tương tác như vậy với Draco, Draco là con trai!
Nhưng khi Hermione bật cười với cô, để lộ hàm răng trắng sáng và chiếc răng cửa hơi nhô ra, cùng với mùi hương dầu gội đầu dễ chịu thoang thoảng từ mái tóc, Zoe bỗng chốc bối rối.
Hạt giống ký ức một lần nữa muốn nảy mầm, cảm giác tim đập nhanh dữ dội sắp sửa khống chế cô.
"Này, sao con lại ngồi đây một mình vậy?"
Ai đó đang hỏi cô, người đó mang mùi hương cỏ xanh, và có một chú chim đậu trên vai.
"Zoe?" Hermione bối rối vỗ vai Zoe, nhưng lại giật mình vì Zoe đột nhiên lộ ra ánh mắt vô cùng kinh hoàng, sâu trong ánh mắt như có xoáy nước, nuốt chửng mọi ánh sáng. Zoe lùi lại nhanh như chớp, mồ hôi nhễ nhại trên mặt.
"Cậu không sao chứ?" Hermione nhìn cô đầy nghi ngờ, "Tớ cảm thấy trạng thái hiện tại của cậu đang rất tệ."
Vợ chồng Granger cũng vây quanh, tinh thần của Zoe rất tệ, hai mắt cô vô hồn, như linh hồn đã rời khỏi thể xác, đứng bất động tại chỗ. Vợ chồng Granger tuy là nha sĩ, nhưng họ cũng biết những phương pháp kiểm tra cơ bản nhất.
Bà Granger vừa mới nâng mặt Zoe lên thì bất ngờ bị đẩy ra xa vài bước và suýt ngã xuống đất.
"Zoe!"
"Đừng chạm vào tôi!!"
Zoe thét lên thảm thiết, giống như một con thú hoang bị thương. Cô cứ thế ôm đầu quỳ gối trên mặt đất, những phù thủy đi qua bị âm thanh này thu hút sự chú ý, những người tóc đỏ từ xa đang tiến về phía này, một trong những chàng trai nhận ra điều bất thường, vội vàng chạy đến.
"Tôi sẽ sớm thoát khỏi chuyện này."
"Cô chủ đã gϊếŧ con mèo."
"Bà ấy đã gϊếŧ con mèo!"
Mẹ tôi là một con quái vật! Cô nghe thấy tiếng gào thét của chính mình, sau đó một giọng nói lạnh lùng trả lời cô.
"Đừng như vậy, con thân yêu của ta, rồi con cũng sẽ như thế."