“Chị Đồng, chị không sao chứ?” Những người khác đều tới quan tâm.
“Không sao, vừa rồi nổi gió, có chút hoảng thôi.” Triều Đồng nói.
“Đúng vậy, lúc tôi đi cũng thế……” Một vị khách quý khác kích động phụ họa.
Triều Đồng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, vừa rồi cô không thể hiện cảm xúc ra mặt, cho nên nghĩ chỉ cần đi qua là được, hầu như mọi người đều không phát hiện ra Triều Đồng có bất thường, Cố Ngôn lại là ngoại lệ.
Anh trưởng thành qua các vai diễn, từng xem vô số tác phẩm, cũng diễn qua vô số tác phẩm, liếc mắt một cái là nhận ra kỹ thuật diễn của người khác, cho nên nhìn thấu được lớp ngụy trang của Triều Đồng.
“Vừa rồi cảm ơn thầy Cố nhé.” Nên nói lời cảm cơm vẫn phải cảm ơn, ít nhất Cố Ngôn giúp cô hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt.
“Không có gì.” Cố Ngôn tùy ý đáp lại, ý tứ rất rõ ràng, chính là bảo Triều Đồng không cần để bụng chuyện này.
Không hổ là người nữ chính thích, quả thực là người tốt!
“Hoan nghênh các vị đến đích.” Lúc này tiếng đạo diễn vang lên, mọi người mới chuyển ánh mắt về phía đoàn nhân viên công tác.
“Bởi vì các vị khách quý đều tới nơi trước 12 giờ cho nên hôm nay tổ chương trình không chỉ cung cấp cơm trưa cho các vị mà còn cung cấp cả bữa tối.” Đạo diễn vừa dứt lời, nhóm khách quý lập tức hoan hô, cuối cùng cũng thấy chuyện tốt rơi trúng đầu!
“Quá tuyệt vời! Tổ chương trình thật hào phóng!” Các vị khách quý kích động cũng không quên nịnh tổ chương trình, dù sao tâm tình tốt, nói gì cũng vui vẻ.
“Tổ chương trình mang được đồ ăn lên đây quá vất vả!” Trần Chanh xúc động cảm thán. “Nếu chuyển bằng sức người cũng không biết mất bao nhiêu thời gian.”
Kết quả Trần Chanh bị vả mặt, tổ chương trình không dựa vào sức người mà dựa vào sức xe đưa lên, đường núi bên thác nước không dễ đi, song bên kia lại là đèo quốc lộ vô cùng thuận lợi, có thể trực tiếp lái xe từ sơn trang lên thẳng đỉnh núi.
“Chị Đồng, em cảm thấy mình bị lừa!” Trần Chanh đáng thương nói.
“Không sao, cô coi như nịnh nhầm đi, mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.” Triều Đồng uống một ngụm trà đáp.
Đi cả đoạn đường, tuy có uống nước nhưng vẫn thấy miệng khô lưỡi đắng.
Trần Chanh: “……”
Vì sao nghe lời này không hề giống an ủi nhỉ, không phải chị Đồng đang cười nhạo mình chứ? Đừng mà!
“Lát nữa chúng ta không phải về đường cũ chứ? Không được! Tôi không muốn chịu khổ như vậy.” Trong nhóm có một vị khách quý nhìn xe của tổ chương trình rời đi, nhăn nhó nói.
“Lên núi dễ xuống núi khó, đi không nổi, thật sự đi không nổi!” Một người khác nói thêm.
“Nhìn chúng ta mồ hôi đầm đìa, lại nhìn anh Cố và chị Đồng đi, chỉ có thể nói, tiền bối không hổ là tiền bối!”
Câu nịnh nọt này làm Triều Đồng sửng sốt, ở trong miệng đám người này, cô và Cố Ngôn sắp bị thổi phồng lên trời rồi, nhưng Triều Đồng biết, thể năng không phải là thứ có thể luyện thành ngày một ngày hai, để có thể chống đỡ được cường độ công tác cao của đoàn phim, cô đã kiên trì rèn luyện thân thể rất nhiều năm.
Đương nhiên, Cố Ngôn hà khắc với bản thân càng không phải nói, tối hôm qua lúc cô đi rót nước còn thấy Cố Ngôn ở phòng tập thể thao.
Chậc chậc, đây mới là bậc thầy của kỷ luật.
Dẫu sao thế hệ mới không mấy ai chú trọng cái này, bao gồm cả mấy nam minh tinh hợp tác với cô, thường xuyên tuồn ra hình ảnh ôm không nổi nữ diễn viên.
“Nghĩ đi đâu vậy! Nhân viên công tác lái xe đi để xe buýt tới!” Trương Giai Duyệt nói. “Sẽ không bỏ lại chúng ta mặc kệ không quản.”
Trương Giai Duyệt nói không sai, tổ chương trình quả thật có ý định này, chẳng qua những người khác đều nói giỡn, riêng Trương Giai Duyệt quá nghiêm túc khiến tình cảnh ít nhiều trở nên xấu hổ.