Đây là thủ đoạn cung đấu thường thấy: "Liễu Thượng thư, con gái của ngươi thế nhưng muốn hại trẫm!"
Liễu Thượng thư nhắm mắt lại, cúi đầu: "Hoàng... Hoàng thượng, vi thần..."
"Trẫm biết, chuyện này Liễu ái khanh nhất định không tham dự. Trẫm cũng tin lòng trung thành của Liễu ái khanh. Nhưng mà, ngươi đúng là có tội dạy dỗ sơ suất."
"Hoàng thượng, Hoàng thượng khai ân, đúng là vi thần không biết dạy con, bằng lòng chịu phạt."
Hạ Vũ Đế nheo mắt, gương mặt giả dối kia vô cùng giả tạo: "Ái khanh của trẫm, trẫm đương nhiên tin tưởng sự chân thành của ngươi. Vậy cứ như vậy đi, Liễu thượng thư lơ là dạy dỗ, về mặt kinh tế khẳng định ủng hộ Liễu quý phi không ít, chủ động nộp phạt mười vạn lượng bạc, trẫm sẽ không làm khó dễ ngươi."
"Về phần Liễu quý phi, phạm vào tội lớn như thế, nhưng có lẽ do Liễu quý phi nhất thời hồ đồ, bị người ta mê hoặc, trước tiên tống vào lãnh cung. Sau này nếu biểu hiện khá hơn, vẫn có thể quay về Tiêu Phòng cung."
Hạ Vũ Đế thản nhiên nhìn Liễu Thượng Thư, hừ, tạm thời không động đến ông được, kiếm chút bạc ở trong phủ đệ của ông để tiêu, không quá đáng chứ?
"Hoàng thượng... chuyện này..."
"Liễu ái khanh còn muốn nói gì nữa không?" Hạ Vũ Đế nhìn chằm chằm vào ông ta: "Ồ, lẽ nào còn chuyện khác mà trẫm không biết?"
"Không có... không có... vi thần tạ... chủ long ân..."
Tạ ơn con khỉ, Liễu Thượng thư mắng một vạn lần ở trong lòng. Hoàng đế mặt dày này, không có tiền thì nói thẳng đi, ấy thế mà dùng cách này để lừa tiền.
Quả thực là không biết xấu hổ, nhưng người ta là Hoàng đế, cho dù không biết xấu hổ thì ông ta cũng không dám nói.
Hạ Vũ Đế cũng mặc kệ da mặt mình có dày hay không, quốc khố trống không là thật. Hơn nữa, bộ nuôi con gái không phải cần tiền hay gì?
Da mặt dày một chút thì dày một chút thôi, không biết mấy năm nay những người này đã nuốt bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân chúng vào bụng rồi. Trước tiên vét một chút để dùng, nếu không cứ để cho những người này chết đi như vậy, có chút quá tiện nghi rồi.
[Trời ơi, người cha cặn bã của ta càng ngày càng không biết xấu hổ. Hừ hừ, biết hiện tại tạm thời không nhúc nhích được, trước tiên dùng tiền của những người này lấp đầy quốc khố. Nếu không, chó nóng nảy sẽ cắn người nha.]
[Không tồi, hiểu chuyện. Điểm này giống tác phong của bổn công chúa.]
Gì cơ? Lão tử giống con sao?
Hạ Vũ Đế nén giận, lại có hơi buồn cười. Nhưng hắn không nói gì, chỉ tiếp tục nghe Vãn Vãn nói tiếp.
[Nhưng mà, đáng tiếc bây giờ mình không thể nói chuyện. Nếu không... ta chắc chắn sẽ kéo người làm chuyện càng không biết xấu hổ hơn.]
Hả?
Vãn Vãn, chúng ta có thể nói hết một lần được không? Nếu không, cha con sẽ bị con làm phát điên mất.
Nhưng mà Vãn Vãn nhà hắn vẫn ngoan ngoãn, đôi mắt long lanh, một mình tự chơi tự vui suy nghĩ vẩn vơ.
[Qua vài ngày nữa, đại công tử của Thừa tướng sẽ mang theo một nhóm binh khí và hơn hai trăm vạn lượng bạc từ bên ngoài đến kinh thành, chuẩn bị âm thầm chiêu binh mãi mã, tàng trữ binh lực. Nếu như chúng ta có thể cướp được những thứ này tới tay, chẳng những lấp đầy quốc khố. Còn có thể...]
Còn có thể làm suy yếu thực lực của phe Thừa tướng không phải sao?
Thực sự là con gái ngoan của cha mà, nghe thấy những tin tức này, tâm trạng của Hạ Vãn Đế hết sức vui vẻ. Từ khi có nha đầu này, giống như những chuyện trên triều đều thuận lợi hơn hẳn.
Cho nên, hắn sẽ không mơ màng và cùng nghi kỵ như trước. Kể từ bây giờ, tính tình của hắn cũng kiềm chế lại rất nhiều.
Hạ triều sớm, bởi vì chuyện buổi sáng nên hắn không dám giao Vãn Vãn giao cho bất kỳ kẻ nào. Mà đích thân mang theo trở về chỗ của Nhàn phi, sau đó ở bên trông Vãn Vãn bú sữa.
Trạng thái của Nhàn phi tốt hơn so với trước rất nhiều, sau khi tự mình đút nàng ấy uống thuốc xong sau, săn sóc Nhàn phi nằm xuống, đồng thời dặn dò: "Sau này ngày nào trẫm cũng đến thăm, nàng ngoại trừ xuất cung, những lúc khác đều không cho phép xuống giường. Biết chưa?"
Trong lòng Nhàn phi có cảm xúc khó tả, nhưng vì vấn đề bú sữa mẹ của Vãn Vãn, nên nàng ấy vẫn quyết định nghỉ ngơi thật tốt.
Mẫu thân chính là mẫu thân, cho dù là vào thời điểm này trạng thái cơ thể không được tốt, nhưng vẫn nghĩ đến vấn đề khẩu phần ăn của con mình.
Sau khi bú sữa xong, thấy Vãn Vãn đã ngủ. Vì thế ôm Vãn Vãn đến Thiên điện bên cạnh Nhàn Vân cung, đặt Vãn Vãn vào trong nôi ở Thiên điện, lúc này mới bắt đầu xử lý chính vụ.
Mà ngay sau đó, ngoài cửa sổ phòng, bỗng nhiên bay ra một bóng người: "Chủ thượng."
"Ba ngày sau, có người vận chuyển một lượng lớn hoàng kim châu báu cùng với binh khí vào kinh thành. Đi ngăn lại, biết nên làm như thế nào không?"
"Chủ thượng... đã nghe được gió thổi gì rồi?"
Khó có thể tin được, loại chuyện bí mật này, Hạ Vũ Đế thân ở hoàng cung làm sao biết được?
"Nghe mệnh lệnh của trẫm là được, nếu vuột mất con cá lớn này, trẫm sẽ không tha cho ngươi."
Hiện giờ quốc khố trống rỗng, hắn phải dựa vào những thứ này để kiếm tiền.
Nếu không, chỉ dựa vào chút thuế này. Nhất định là không đủ, số tiền này bị những người này tham không còn cũng tham không còn. Có lẽ nó sẽ trở thành con dao của chính mình.
"Vâng, thưa Chủ thượng, thuộc hạ tuân lệnh."
Bóng đen kia lại bay ra ngoài.