Muốn Đè Ta Đều Bị Ta Đè

Quyển 1 - Chương 4: Vua Thảo Nguyên (4)

Ô Lực Thố đột nhiên túm chặt con ngựa đang bay nhanh lao nhanh trên đường.

Toàn bộ đội ngũ đi theo hắn đều hoảng loạn dừng ngựa, phía sau bỗng chốc thành một mảng hỗn độn, Ô Lực Thố quay đầu ngựa lại, giá ngựa từng bước đến đội ngũ cuối cùng.

Biểu tình của hắn rất dọa người, giống như muốn bùng nổ.

Có người ấp úng kêu hắn, “Đại vương?”

“Nghe nói phần lớn văn nhân ở Trung Nguyên đều khao khát đến thảo nguyên.” Ô Lực Thố đạp ngựa đi đến, đi từng bước một từ đội ngũ đầu tiên đến đội ngũ cuối cùng nói "Không biết có phải thật hay không.”

Ngụy Vân Bạch giơ tay nhận lấy cỏ xanh A Lực Lang đưa cho anh, anh không còn đủ sức để giữ chặt, dịch từ cỏ tràn ra tay, mùi cỏ xanh nồng nàn xộc vào mũi.

Anh hít một hơi thật sâu mùi hương dễ chịu này.

Dù ở thế giới này đã nhiều ngày, anh vẫn sẽ vì những điều nhỏ nhặt này mà cảm thấy vui vẻ. ( Chichi: Hức, anh tui chịu khổ nhiều rùi. 😢 😢 😢)

Xung quanh rất yên tĩnh, tiếng vó ngựa duy nhất chuyển động càng lúc càng lớn. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Ô Lực Thố rất tốt, hắn dừng ở trước mặt Ngụy Vân Bạch và A Lực Lang, nửa cong eo hướng phía trước, “Người Đại Chiêu, nói cho ta, ngươi có thích thảo nguyên không.”

Con ngựa dưới thân hắn ngẩng cổ thị uy hí một tiếng.

Cổ áo của hắn rời rạc, theo động tác của hắn lộ ra một mảng da màu đồng, khí tức tràn trề cùng sức sống mãnh liệt ập thẳng vào mặt anh.

Hắn là người mà Ngụy Vân Bạch chưa bao giờ tiếp xúc trong 5 năm qua.

Ngụy Vân Bạch nghiêm túc gật đầu: "Mạc Bắc rất tốt."

Ai nhìn thấy vẻ mặt của anh đều biết anh không hề nói đùa, khuôn mặt dũng sĩ Bắc Nhung hòa hoãn, trong lòng kiêu ngạo.

Mạc Bắc giống như là mẫu thân dưỡng dục bọn họ, đương nhiên là phải tốt rồi.

Ô Lực Thố thoải mái cười to, “Thật tinh mắt.”

Hắn cầm lấy dây cương trong tay Ngụy Vân Bạch, quay đầu ngựa đi về phía trước, con ngựa ngoan ngoãn bị hắn túm đi, Ngụy Vân Bạch kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn, “Thiền Vu?”

Ô Lực Thố nở một nụ cười cổ quái nói: "Phong cảnh phía trước đẹp hơn."

Địa điểm săn bắn là trong rừng rậm cạnh hồ Trà Nhĩ Gia nằm sâu trong thảo nguyên.

Ô Lực Thố giơ tay lên, toàn bộ đội ngũ chậm rãi dừng lại, hắn lại làm thêm vài động tác kì lạ nữa, các thuộc hạ liền thuần thục mang theo từng người trong tiểu đội của mình từ mọi hướng tiến vào rừng rậm.

Bọn họ hành động rất nhanh, trong nháy mắt, tại chỗ chỉ còn lại Ô Lực Thố và Ngụy Vân Bạch.

Ngụy Vân Bạch cũng không vội, đem mảnh cỏ trong tay đặt vào miệng ngựa, đầu lưỡi ngựa liếʍ khiến cả bàn tay anh đều dính đầy nước miếng, anh nhẹ nhàng xuống ngựa, đi đến bên hồ rửa tay.

Ô Lực Thố đi theo xuống dưới, đi sau Nguy Vân Bạch hai ba bước, nhìn chằm chằm bóng dáng Ngụy Vân Bạch. “Ngụy Vân Bạch, cái tên này không tồi.”

Mặt hồ trong vắt phản chiếu ánh nắng lên người Ngụy Vân Bạch, anh cẩn thận rửa tay, khẽ mỉm cười: “Vân Bạch hiểu sơn cao*, đúng là rất đẹp.”

Vân bạch hiểu sơn cao: Mây trắng bồng bềnh, núi cao vời vợi. Ở đây anh công đang chơi chữ với tên của mình á.

Anh thật sự cực kỳ bình tĩnh, đã nhiều năm rồi hắn chưa thấy có người nào dám thoải mái như vậy trước mặt mình, hắn tiến lên hai bước, có hứng thú hỏi: "Ngươi không sợ ta sao?"

“Thiền Vu là anh hùng.” Ngụy Vân Bạch đứng dậy, giọt nước chảy xuống ngón tay xinh đẹp trắng nõn như tác phẩm nghệ thuật. “Anh hùng chỉ có thể khiến người ta ngưỡng mộ.”

Ô Lực Thố chưa bao giờ nghe thấy câu nói này trước đây. Hắn cười khiến l*иg ngực rung lên, lớn tiếng nói: "Những người ta gϊếŧ đều có thể lấp đầy hồ Trà Nhĩ Gia, như vậy cũng được xem là anh hùng sao?"

Ngụy Vân Bạch lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp kia làm cho Ô Lực Thố dần dần ngưng cười.

Hệ thống không khỏi nói: "Ô Lực Thố chưa bao giờ là người tốt, nhưng hắn lại là thiên mệnh chi tử, càng trải qua khó khăn, càng sẽ gặp được cơ duyên lớn."

“Nếu nói vậy....” Ngụy Vân Bạch thở dài, dùng ngữ khí âu yếm nói, “Cho nên ta bị giam 5 năm mới có thể gặp được ngươi.”

Hệ thống như cảm nhận được một cơn ớn lạnh thổi qua.

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, cơn gió này khiến cho quần áo bọn họ phấp phới bay cao, khiến tóc của Ô Lực Thố bay lên, khuôn mặt sắc bén hoàn toàn lộ ra, hắn nhìn những sợi tóc đen đang bay giữa không trung, bất giác đưa tay ra.

Hắn đưa sợi tóc lên trước mũi và ngửi một hơi thật sâu.

Ngụy Vân Bạch kinh ngạc nhìn hắn.

Ô Lực Thố nhếch khóe miệng lên, thấp giọng nói: "Thơm quá."

Hắn thô tục thẳng thắn lại đưa mặt xuống hít sâu thêm một hơi, nhưng cặp mắt kia lại nhìn thẳng vào Ngụy Vân Bạch.

Cảm giác này giống như bị một con thú hoang theo dõi.

Ngụy Vân Bạch lùi về phía sau hai bước, sợi tóc từ trong tay Ô Lực Thố tuột ra, anh nghiêng đầu, không được tự nhiên nói: “Mong Thiền Vu tự trọng.”

Anh thật sự rất đẹp, trên đồng cỏ rộng lớn đầy táo bạo, giống như sương khói lượn lờ Giang Nam.

Nhẹ nhàng dịu dàng, sảng khoái trong lòng.

Ô Lực Thố cười hắc hắc hai tiếng, lấy cung tên đeo sau lưng đưa cho Ngụy Vân Bạch: "Đi thôi, đi bắt một ít con mồi, ngươi chắc sẽ biết sử dụng mũi tên đi."

Ngụy Vân Bạch nhận lấy, đi vòng qua hắn rồi lên ngựa, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra: "Mời Thiền Vu."

Ô Lực Thố lên ngựa, dẫn đầu giá ngựa lao nhanh.

Ngụy Vân Bạch, hắn nhất định phải có được.