Chương 6: Không Giả Vờ Nữa?
Nguyễn Lê thầm thích Hoắc Minh Lãng tám năm, thời gian thích rất lâu, tình cảm sâu đậm đến mức cô quên mất tại sao lúc đầu mình lại thích Hoắc Minh Lãng.
Quan hệ của Hoắc gia và Nguyễn Gia rất tốt, lúc đó ông nội của Nguyễn Lê vẫn còn sống, nhà cũ Nguyễn gia cách Giang Nam một con phố. Theo trí nhớ của cô, cô dường như thường xuyên chạy đến Hoắc gia.
Vì Nguyễn gia ít con cái, tới Hoắc gia mới có người chơi cùng cô. Tính cách cô hướng nội, khi còn nhỏ động tác cũng chậm chạp, bạn nhỏ chạy phía trước, cô sẽ chạy theo sau. Đôi khi bọn nhóc cười cô ngốc, cô cũng không tức giận, còn cong mắt cười với người ta, khuôn mặt bầu bĩnh như quả táo đỏ.
Hoắc Minh Lãng nhìn thấy mấy lần, lần nào cũng hận sắt không thành thép nói: Cậu có phải bị ngốc không!
Miệng hắn xấu xa còn hung dữ, nhưng sau này, mỗi lần chơi trò truy đuổi, Hoắc Minh Lãng luôn là người dừng cuối cùng, hắn cũng không hỏi Nguyễn Lê có đồng ý hay không, trực tiếp nói: Ngày mai 9 giờ nha.
Dần dần, Nguyễn Lê phát hiện ra không còn ai dám cười nhạo cô nữa. Mỗi khi những đứa trẻ "hư" đó muốn bắt nạt cô, chúng đều nhìn Hoắc Minh Lãng trước.
Cũng từ lúc đó, Nguyễn Lê ngốc nghếch biết cô có người để dựa vào.....Hoắc Minh Lãng sẽ bảo vệ cô khỏi bọn nhóc tiểu bá vương đó.
Sau đó, cả hai cùng học sơ trung, cao trung, Nguyễn Lê là một học sinh giỏi trong trường, ngoan ngoãn nghe lời, thành tích luôn luôn cầm cờ đi trước. Hoắc Minh Lãng cả ngày cà lất cà phơ, luôn đội sổ trong các kì thi.
Nhưng chỉ có hai người cùng nhau đi học cùng nhau tan học. Hoắc Minh Lãng trốn học chơi game, chơi được một nửa liền xách quần áo rời đi, bạn bè hỏi hắn đang làm gì, đại thiếu gia đương nhiên nói một câu: đón Nguyễn Lê.
Những lời này là khi Nguyễn Lê tụ họp chơi đùa nghe được, có nam sinh ồn ào: "Hai người rốt cuộc có quan hệ gì, hôm nay đại gia hoả trước mặt mọi người, nói rõ ràng đi!"
Hoắc Minh Lãng vòng tay qua vai Nguyễn Lê nói: "Đây là huynh đệ của tôi."
Hoắc Minh Lãng đơn giản coi cô là bạn tốt, nhưng Nguyễn Lê lại không như vậy. Cô cũng không biết từ lúc nào mà mình lại có cảm tình khác với Hoắc Minh Lãng.
Có vẻ như ở bên nhau nhiều năm, thích hắn cũng là chuyện dễ dàng.
Hoắc Minh Lãng chân thành, luôn chói lóa như mặt trời, điều này khiến Nguyễn Lê càng sợ phải tiết lộ những cảm xúc “đã thay đổi” cho hắn biết, sợ rằng yêu thích này sẽ phá hủy hoàn toàn tình bạn giữa hai người.
Bởi vì Hoắc Minh Lãng không có tình cảm với cô.
Cô dần dần thích đi phía sau hắn, ẩn mình trong bóng dáng của hắn, mãi mãi bị bóng tối che phủ, trong thời gian dài không thấy mặt trời.
Máy bay khẽ chấn động trong không khí. Nguyễn Lê dựa vào lưng ghế, tất cả những chuyện đã qua hiện lên trong đầu cô như cưỡi ngựa xem hoa, trên gò má trắng nõn là những giọt nước mắt.
Hoắc Minh Lãng có thể không thích cô.
Nhưng làm sao hắn có thể làm điều đó với người khác khi bọn họ đã xác lập mối quan hệ thậm chí còn bắt đầu nói đến chuyện kết hôn.
Tim cô đau nhói, nam nữ hôn nhau dưới ánh hoàng hôn dường như đã khắc sâu vào tâm trí Nguyễn Lê, không thể bóc ra, đau thấu xương.
Giọng nói dịu dàng và dễ chịu của cô tiếp viên vang lên trên radio, nhắc nhở mọi người máy bay sắp hạ cánh xuống Tô Châu. Nguyễn Lê từ trong túi lấy ra một chiếc khăn ướt, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt đã khô nơi khóe mắt.
Cô vẫn còn việc phải làm, cô không thể để mình chìm đắm trong những cảm xúc như vậy.
Cô phải vực dậy tinh thần trước đã.
Tháng ba ở Tô Châu ấm áp hơn nhiều so với ở Bắc Kinh, Nguyễn Lê cùng Từ Hạo xuống máy bay, cứ ba bước Từ Hạo liền quay lại liếc nhìn cô.
Nguyễn Lê cố gắng giữ bình tĩnh: "Làm sao vậy?"
"Cô....khóc sao?"
Nguyễn Lê nhếch khóe môi, cô vẫn cảm thấy khó chịu, nếu người trong hạng mục chưa đợi ở lối ra, cô thật muốn tìm một nơi không có người mà khóc.
"Ừm, vừa rồi nằm mơ thấy bà nội tôi."
Nguyễn Lê thuận miệng qua loa lấy lệ.
Bên hạng mục đã đặt khách sạn cho bọn họ, người đến đón họ là một cô gái trẻ tên Miya, tính tình hoạt bát nói nhiều. Nguyễn Lê hỏi cô ấy gần đây có trung tâm thương mại nào không, cô muốn mua một chiếc điện thoại di động.
Miya: "Điện thoại di động của cô Nguyễn hỏng rồi sao? Bên cạnh khách sạn có, đợi ngày mai tôi dẫn cô qua."
Nguyễn Lê cong môi: "Không sao, tôi tự đi được, cũng muộn rồi, ngày mai còn có việc, hai người về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Từ Hạo: "Hay đợi lát nữa tôi đi cùng cô."
"Không phải anh còn định họp trực tuyến với lão sư sao?"
Nguyễn Lê cố gắng nhếch khoé môi lên: "Trung tâm thương mại ở lầu dưới, tôi đã tới Tô Châu nhiều lần rồi, yên tâm."
Nguyễn Lê từ chối ý tốt của mọi người, cô chỉ muốn ra ngoài đi dạo một mình.
Sau khi cất hành lý, ra khỏi khách sạn, không khí ấm áp tràn ngập độ ẩm, xung quanh hỗn loạn, giống như bị ngâm trong một cái lọ kín không kẽ hở, làm người khác khó chịu.
Nguyễn Lê không đến trung tâm thương mại, cũng không muốn mua điện thoại di động. Cô thậm chí còn vô cùng cảm kích vì chuyến công tác này, điều này đã cho cô một cái cớ hoàn hảo để trốn thoát.
Đầu óc hỗn loạn, tràn ngập những cảm xúc tồi tệ, không rảnh nghĩ đến chuyện khác.
Tô Châu còn có một con sông, bóng tối của Tần Hoài, cách Giang Nam mười dặm. Nguyễn Lê đi lang thang dọc bờ sông không có mục tiêu, nhìn thấy ánh đèn đêm hai bên bờ phản chiếu trên sông, cô chợt nghĩ đến hoa đăng ở Bắc Kinh.
Nhớ đến cảnh dài dọc sông trong lễ hội Thanh Minh.
Nhớ tới lũ trẻ cầm hồ lô cười đùa.
Nhớ đến bát hoành thánh có mùi vị đặc biệt ngon.
__________
Hoắc Nghiên Chu chiều nay đến Tô Châu, Hằng Viễn đã triển khai một hoạt động kinh doanh chip ở bờ biển phía Đông Nam, Hoắc Nghiên Chu hôm nay tới đây nói chuyện hợp tác.
Ông chủ của đối tác là một người Pháp lãng mạn, sau khi trò chuyện về công việc kinh doanh, hứng thú bừng bừng lôi kéo Hoắc Nghiên Chu đi du sông Tần Hoài. Mái chèo mang theo dòng nước trong vắt, Mái chèo đưa làn nước trong vắt lên, người nước ngoài đọc một bài thơ cổ bằng tiếng Hán sứt sẹo: *"Yên lung hàn thuỷ nguyệt lung sa, dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia."
*Khói lan toả trên nước lạnh, ánh nguyệt lan trên cát
Buổi đêm đậu thuyền tại bến sông Tần Hoài cạnh quán rượu
Điện thoại di động của Hoắc Nghiên Chu vang lên, là tin nhắn từ trợ lý Khang Minh, nói nhà đầu tư dự án du lịch văn hóa nghe nói đang ở Tô Châu, muốn mời anh ngày mai đến cổ trấn Thanh Khê khảo sát.
Hoắc Nghiên Chu: [Đặt vé máy bay về Bắc Kinh sáng mai.]
Đây là từ chối, Khang Minh trả lời vâng.
Trong nhóm nhỏ 99+ thông báo, Hoắc Nghiên Chu cũng không để ý nhiều đến tin nhắn trong nhóm này, phần lớn là nói chuyện tào lao, bọn họ nếu thật sự có chuyện gì thì sẽ trực tiếp gọi điện.
Tin tức mới nhất là từ Tôn Hoãn: [Trước đây ngày nào cũng chạy đến nhà tôi, rất chơi thân với em gái vô tâm của tôi.]
Em gái Tôn Hoãn, Tôn Viện, là bạn tốt của Nguyễn Lê.
Hoắc Nghiên Chu bấm vào nhóm trò chuyện, có người @anh, vẫn như cũ là Tôn Hoãn.
Tôn Hoãn: [Hắn nhớ thương cháu dâu của cậu, thật không biết xấu hổ @Hoắc Nghiên Chu.]
Tin nhắn liên tục vang lên....
Hứa Đãng: [Nhưng mà kết hôn vẫn có thể ly hôn mà.]
Hứa Đãng: [Nếu không phải cô ấy sắp kết hôn, tôi sẽ theo đuổi.]
Hứa Đãng: [Thật xinh đẹp.]
Lên trên nữa là một bức ảnh.
Trong quán bar thiếu ánh sáng, cô gái nghiêng đầu, mái tóc đen mềm mại ôm lấy cổ, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
Cô mặc một chiếc áo len dệt kim sọc đen trắng, cổ hơi hở, xương quai xanh mảnh khảnh tạo thành một vòng cung nông, làn da hai bên cổ trắng như sữa.
Hình như cô uống rượu, đôi mắt đen thường ngày của cô có chút mê mang, ngấn nước.
Hoắc Nghiên Chu @Hứa Đãng: [Ở đâu?]
Hứa Đãng: [?]
Tôn Hoãn: [Hoắc.]
Tôn Hoãn: [Không phải tôi hoa mắt chứ, đây là ai.]
Hứa Đãng: [Quán bar.]
Hoắc Nghiên Chu: [Vị trí.]
Hứa Đãng chia sẻ vị trí: [Anh ở Tô Châu sao?]
Nhưng không một ai chú ý đến hắn.
Nếu Tôn Hoãn không gửi năm biểu tượng cảm xúc vô tình chế nhạo vào nhóm, Hứa Đãng cảm thấy mình có thể đã bị hoa mắt.
Hoắc Nghiên Chu nhìn vị trí trên bản đồ, nhẹ nhàng nói bằng tiếng Pháp với ông chủ của đối tác, đối phương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hoắc Nghiên Chu nói với người chèo thuyền: "Phiền ông cập bến."
Quán bar nới Hứa Đãng gửi cách đây không xa, đi bộ năm phút, Hoắc Nghiên Chu rất nhanh đã đến. Anh một thân tây trang cao cấp được thiết kế riêng, ngoại hình và khí chất đều thượng thừa, bước vội xuyên qua đám đông qua quán bar phố Tần Hoài, thu hút ánh nhìn của người qua đường.
Tên của quán bar là mười dặm Tần Hoài, một cái tên tao nhã, trang trí cũng cách điệu. Nhưng dù vậy, khi hỗn hợp rượu và nước hoa phả vào mặt vẫn khiến Hoắc Nghiên Chu cau mày.
Hứa Đãng làm việc vẫn là đáng tin cậy, cho dù Hoắc Nghiên Chu không nói ra, nhiều năm ăn ý, lúc này canh giữ ở cửa quầy bar, thấy Hoắc Nghiên Chu đi vào, chỉ vào ghế dài cách đó không xa nói: "Bạn em đang trông chừng, không sao."
"Ừ."
Ở nơi này có rất nhiều cô gái xinh đẹp, có cô gái táo bạo bước tới nói: "Uống một ly...."
"Xin lỗi."
Hoắc Nghiên Chu nghiêng người, không cho đối phương chạm vào góc áo của mình, sải bước về phía ghế dài chỗ Nguyễn Lê.
Hứa Đãng đi theo, có chút kinh ngạc trước phản ứng của Hoắc Nghiên Chu.
Hắn quen Hoắc Nghiên Chu nhiều năm, lần đầu tiên anh thấy anh thể hiện cảm xúc tương tự như "khẩn trương sốt ruột".
Còn vì vị hôn thê của cháu trai Nguyễn Lê?
Cô gái ngoan ngoãn trầm lặng ngồi ở ghế dài, nâng má vừa lọt vào tầm mắt, cái cau mày của Hoắc Nghiên Chu lúc này mới thả lỏng, khả năng chính anh cũng không ý thức được.
Bạn của Hứa Đãng nhìn ra thân phận anh không đơn giản, vội vàng lùi lại nhường đường cho anh. Khi Hoắc Nghiên Chu đến gần, Nguyễn Lê nhướng hàng mi dài dày, nghiêng đầu nhìn anh.
Đôi mắt trong trẻo của cô dịu dàng đến mức dường như chứa đựng toàn bộ khung cảnh mười dặm của Tần Hoài.
"Nguyễn Lê."
Hoắc Nghiên Chu gọi tên cô, hai chữ đặc biệt ôn nhu.
"Đã muộn rồi, đưa cháu về nhé?"
Nguyễn Lê không hề có ý định tới mua say trắng đêm không về, khi bước vào quán bar này, cô vẫn nhớ sáng mai mình sẽ cùng tổ hạng mục đi cổ trấn Thanh Khê, phải về trước 10h30.
Cô từ từ lấy điện thoại trong túi ra, cau mày khi nhìn thấy màn hình bị vỡ.
"Bây giờ....mấy giờ rồi?"
Hoắc Nghiên Chu cũng nhìn thấy màn hình đen điện thoại của cô, liếc nhìn đồng hồ: "10h10p"
Nguyễn Lê gật đầu, đôi môi hồng mím lại, cô cầm túi đứng dậy. Sau đó, cô nhận ra không biết từ lúc nào có ba người đàn ông đang vây quanh ghế dài của mình.
Cô nghiêng đầu nhìn họ.
Hoắc Nghiên Chu biết cô sắp đi, hơi xoay người, sau đó sải bước đi theo.
Hứa Đãng ở một bên nhìn cũng cảm thấy kỳ quái.
Đây có phải Hoắc Nghiên Chu hắn biết không? Có cái gì đó cảm thấy không đúng lắm.
Khi Hoắc Nghiên Chu đi ngang qua hắn liền nói một câu: "Thanh toán đi."
Hứa Đãng: "....."
Ban đêm trở nên lạnh hơn, cuối cùng cũng có một chút sảng khoái trong không khí ngột ngạt.
Nguyễn Lê uống một ngụm cocktail, cảm thấy có chút choáng váng, nhưng cô vẫn biết đường về.
Khi đến một ngã tư, cô đang định bước đi thì cổ tay cô đột nhiên bị siết chặt, bất ngờ đυ.ng phải một cái ôm ấm áp, phía sau có tiếng xe thể thao gầm rú, gần như lao vυ't qua cô.
"Cẩn thận."
Nguyễn Lê khịt khịt mũi không ngẩng đầu lên, mùi trên người đàn ông này rất dễ chịu, mát lạnh sạch sẽ, khiến đầu óc hỗn loạn của cô nhất thời tỉnh táo.
Cô tưởng mình sẽ tìm một nơi không có ai khóc lớn một hồi, nhưng thực tế cô chỉ biết ngồi lặng lẽ trong một quán bar đông đúc, gọi đồ uống có nồng độ cồn thấp.
Trong đầu cô, chàng trai Hoắc Minh Lãng và sân bay Hoắc Minh Lãng không ngừng hoán đổi, xé rách toàn thân cô đến phát đau, như thể những mũi kim nhọn đang đâm vào da cô, hết lần này đến lần khác.
"Không vui?"
Một giọng nam dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu, cô biết là Hoắc Nghiên Chu, cô không say.
Hoắc Nghiên Chu: "Muốn thì cứ khóc đi."
Những lời này giống như nhấn một công tắc, cảm xúc suốt đêm không có chỗ để phát tiết của Nguyễn Lê cuối cùng cũng tìm được lối thoát. Cô chỉ đứng bất động, chóp mũi cọ vào áo sơ mi của Hoắc Nghiêm Chu, từng giọt nước mắt rơi xuống.
"Anh ấy không thích tôi. "
"Anh ấy không thích tôi chút nào."
"Nếu anh ấy không thích tôi có thể nói cho tôi biết."
"Sao anh ấy có thể làm như vậy…"
Cô lẩm bẩm hết câu này đến câu khác, giống như một đứa trẻ buồn bã làm mất đi món đồ chơi yêu thích của mình, buồn đến nỗi ngay cả viên kẹo ngon nhất cũng không thể dỗ.
Hoắc Nghiên Chu cũng không nhúc nhích, yết hầu trượt nhẹ, tròng kính gọng vàng che đi mọi cảm xúc trong mắt anh, chỉ để lại vẻ lạnh lùng sâu thẳm. Cô gái trước mặt nắm chặt lấy vạt áo tây trang của anh, chiếc áo sơ mi bên người ướt đẫm nước mắt.
Ngón tay thon dài rũ bên người giật giật, nhưng cuối cùng chúng không nâng lên, từ từ nắm chặt thành nắm đấm.
Cách đó không xa.....
Hứa Đãng không đành lòng trả tiền đi theo ra ngoài, một đường đi theo liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong lòng đm như sấm sét, từng cái một vang lên.
Thì ra Hoắc Nghiên Chu có phụ nữ ở Tô Châu nha!
Hắn nói, Hoắc Nghiên Chu đã ba mươi mấy rồi, sao có thể không có phụ nữ? Vậy du͙© vọиɠ giải quyết như thế nào?
Hứa Đãng chậc một tiếng, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người từ xa.
Đêm tối, trong ảnh, khuôn mặt Hoắc Nghiên Chu lạnh lùng, cô gái phía trước gần như bị che khuất, thấy không rõ thân hình, chỉ thoáng thấy ngọn tóc hơi cong cùng ngón tay trắng đặt trên tây trang.
Hứa Đãng trở tay ném bức ảnh cho nhóm nhỏ.
[Thảo thảo thảo!]
[Cây vạn tuế ngàn năm nở hoa!]
[Lão tử còn nghĩ anh ấy thực sự thanh tâm quả dục đấy!]
Tin tức này quá bùng nổ, còn có hình thật. Quả nhiên, mấy người đàn ông quanh năm lặn dưới nước cuối cùng cũng xuất hiện.
Một đám đàn ông đêm khuya bàn tán xôn xao về cô gái trong lòng Hoắc Nghiên Chu là ai.
Điện thoại của Hoắc Nghiên Chu cũng rung lên, là tin nhắn riêng của Chu Kính Chi.
Chu Kính Chi: [Không giả vờ nữa?]