Chương 2: Lên xe
Bởi vì kẹt xe nên Hoắc Nghiên Chu đến tiệc mừng thọ của Hoắc lão gia tử muộn nửa giờ.
Lâu lắm rồi anh không trở về nhà cũ, Hoắc lão gia tử rất vui mừng, đến trễ một chút cũng không sao, người khác cũng sẽ không cố tình nhắc lại, ngay cả Nguyễn Lê liên quan cũng may mắn "tránh thoát một kiếp."
Tối nay không phải tất cả mọi người đều đến Hoắc gia, cô con gái thứ hai sống ở Anh đã lâu, con gái út Hoắc Tiểu Thất ở nơi thâm sơn cùng cốc sưu tầm dân ca. Bởi vì Hoắc Nghiên Chu đã đến, Nguyễn Lê đã không còn là tâm điểm duy nhất, điều này khiến người xã giao không tốt như cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhà cô của Hoắc Minh Lãng có một cháu ngoại nhỏ đã đến tuổi bập bẹ ê ê a a, hình như bé rất thích Nguyễn Lê, mặc bộ áo liền quần có tai gấu, trườn tới chân Nguyễn Lễ, kéo chân cô: "Ôm ôm."
Nguyễn Lê bế cậu nhóc lên, cậu bé cười toe toét, chỉ có hai chiếc răng sữa nhỏ, lắc lư vui vẻ.
Hoắc Minh Lãng ngồi ở trên thành ghế sô pha bên cạnh, làm mặt quỷ với cậu bé. Mấy người cùng cười, đại cô nói đùa: "Thích trẻ con như vậy, các con nhanh kết hôn rồi sinh một đứa đi."
Sắc mặt Nguyễn Lê bỗng nhiên nóng bừng, nhưng Hoắc Minh Lãng lại không thấy xấu hổ chút nào, chỉ tập trung trêu chọc đứa nhỏ: "Cháu nặng bao nhiêu cân? Có nặng không?"
Lại hỏi Nguyễn Lê: "Anh bế?"
Cảnh tượng này lọt vào mắt mọi người chính là tình cảm giữa hai đứa trẻ thật sự rất tốt.
Đại cô ôi chao một tiếng: "Minh Lãng chúng ta đã trưởng thành, biết đau người khác rồi."
Hoắc Minh Lãng không đáp lại, khóe môi mỉm cười, chỉ cúi đầu nhìn Nguyễn Lê. Nguyễn Lê sinh ra đã trắng, bây giờ khuôn mặt trắng nõn đã hơi ửng đỏ.
Hoắc Nghiên Chu ngồi cách xa bọn họ, ngước mắt lên đã nhìn thấy cảnh tượng này. Cô gái mặc áo len trắng nhạt cụp mắt xuống, hai má ửng hồng, trước mặt ôm một đứa bé đang ê ê a a, đầu ngón tay trắng nõn như măng xoa xoa vào góc áo của em bé, lộ ra sự căng thẳng dưới khuôn mặt trầm lặng của cô.
Đây là hành động nhỏ thường ngày của cô khi cảm thấy bất an, Hoắc Nghiên Chu biết.
Cô ngồi đó, chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh phủ một lớp mềm mại lên làn da trắng sứ, giống như một món đồ sứ trắng mịn với lớp men tinh xảo, ngưng đọng như ngọc, lại lộ ra màu hồng cánh sen hơi mỏng.
Bên cạnh còn có người cô thích.
Hoắc Nghiên Chu thu hồi tầm mắt, đôi mắt đen như mực ẩn sau cặp kính gọng vàng.
"Nghiên Chu gần đây bận chuyện gì?"
Nhị ca Hoắc Đình Niên hỏi.
"Dự án di sản văn hóa phi vật thể."
Nhà bếp đã sẵn sàng phục vụ đồ ăn, nơi trò chuyện đã được chuyển từ phòng khách sang phòng ăn bên cạnh.
Hoắc Nghiên Chu bây giờ đang phụ trách tập đoàn Hoắc Thị Kỳ Hạ Hằng Viễn, là người cầm quyền Hoắc gia nói một không hai.
Nhưng tối nay là gia yến, Hoắc Nghiên Chu không cướp đi sự nổi bật của trưởng tử Hoắc Đình Niên, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh mẹ mình Minh Uyển Trân.
Chỗ ngồi trên bàn đã thay đổi, vị trí bên trái được nhường lại cho Nguyễn Lê, không nghiêng không lệch, vừa lúc đối diện với Hoắc Nghiên Chu.
Nguyễn Lê đã lâu không có cảm giác này, giống như lúc còn đi học ngồi dưới mí mắt giám thị.
Trong bữa tối, có người hỏi về ngày cưới của Nguyễn Lê và Hoắc Minh Lãng, mẹ Hoắc Minh Lãng - Phùng Oanh cười nói: "Tôi cùng Nguyễn thái thái đến xem một vài khách sạn, khách sạn hợp ý cũng phải chờ đến tháng 5 năm sau."
Đây chỉ là một lời, với địa vị hiện tại của Hoắc gia, một cái khách sạn mà thôi, không cần phải phiền phức như vậy.
Nguyễn Lê không trả lời, nghe Phùng Oanh cười khanh khách tự quyết định, cô biết Phùng Oanh vẫn luôn không thích cô.
Hoắc Minh Lãng là cháu trai của Hoắc gia, trong mắt Phùng Oanh, Hoắc Minh Lãng nên cưới một thiên kim có gia thế mới xứng đôi, như vậy sau này có thể giúp ích nhiều hơn cho sự nghiệp của hắn. Nguyễn gia hiển nhiên không phải là lựa chọn tốt nhất.
Nguyễn gia dòng dõi thư hương, tổ tiên không ít văn nhân đại nho, chỉ đến thế hệ cha Nguyễn Lê mới bắt đầu kinh doanh.
So với Hoắc gia phú quý, Nguyễn gia có chút keo kiệt.
Nhưng cuộc hôn nhân này là do thế hệ trước của hai nhà sắp đặt, tuy không nói tên nhưng những người trẻ tuổi duy nhất còn độc thân trong hai gia đình chỉ có Nguyễn Lê và Hoắc Minh Lãng, hai người lại là thanh mai trúc mã, giống như cam chịu.
Mặc dù Phùng Oanh phê bình kín đáo đối với cuộc hôn nhân này, nhưng cũng không dám làm trái ý muốn của lão gia tử.
Đại cô nghĩ sao nói vậy, nói tiếp những gì khách sạn đã nói: "Hôn lễ lúc trước của Chu gia là Quân Duyệt làm phải không? Tôi cảm thấy không tệ."
Phùng Oanh gật đầu: "Quân Duyệt không tệ. Nhưng hai năm tiếp theo ngày lành đã đầy."
"Không phải chứ?"
Phùng Oanh lắc đầu.
"Có chút đáng tiếc, muốn tôi nói, toàn bộ Bắc Kinh Quân Duyệt vẫn là tốt nhất."
"Đáng tiếc không chọn được tốt nhất."
Phùng Oanh cười nói.
Những người khác không thể nghe được ý nghĩa sâu xa của lời này, nhưng Nguyễn Lê lại nghe rõ ràng.
Cô im lặng ăn cơm, nhưng món ăn trước mặt đều không hợp khẩu vị cô, chẳng hạn như món chua ngọt.
Bàn chuyển động, một con cá sóc màu vàng óng dừng ở trước mặt. Nguyễn Lê ngước mắt lên, nhìn thấy những ngón tay trắng nõn của Hoắc Nghiên Chu đối diện mình rút lại, anh đang chăm chú nghe mẹ nói, khóe môi nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy, như đang để Minh Uyển Trân nếm thử món canh trước mặt bà.
Khi không có người chú ý, Nguyễn Lê gắp một miếng cá, nước chua ngọt tràn ngập trong miệng, bên ngoài giòn, bên trong mềm mại, làm dịu đi vị giác của cô rất nhiều.
"Nghiên Chu năm nay cũng đã 32 rồi, còn không tính toán làm chuyện trung thân đại sự sao?"
"Đúng vậy, những cô gái nhớ thương Nghiên Chu có thể xếp hàng từ Bắc Kinh đến tháp chuông bài Tây Sơn, nhanh chóng ổn định, cũng chặt đứt tư tưởng của bọn họ đi."
"Nghiên Chu nói cho tứ tẩu biết, cậu không thích cô gái nào sao?"
Những người phụ nữ ta một lời ngươi một câu, hiếm khi trêu ghẹo người nắm quyền trong gia yến như vậy, những lời này cũng đã chạm tới trái tim Minh Uyển Trân.
Mắt thấy con cháu Hoắc gia đều đính hôn, người làm chú như anh vẫn độc thân. Điều khiến Minh Uyển Trân lo lắng hơn nữa là mấy năm nay Hoắc Nghiên Chu chưa từng hẹn hò với cô gái nào, chuyện này.....Bây giờ xã hội phát triển, Minh Uyển Trân không nhịn được suy nghĩ tới nơi khác.....chẳng lẽ không thích con gái?
Hoắc Nghiên Chu hiểu được sự lo lắng trong mắt mẹ, liền lấy giấy ăn chậm rãi lau khóe môi. Qua cặp kính mỏng gọng vàng, trong mắt anh hiện lên một tia sáng trong trẻo hiếm thấy, ánh mắt lơ đãng đảo qua cô gái đối diện: "Có hợp tâm ý, nhất định sẽ mang về."
Giọng nói dịu dàng rơi vào khoảng mát lạnh, khiến mọi người trong tiềm thức không dám nói nữa.
Nguyễn Lê chợt cụp mắt xuống, thầm nhắc nhở trong lòng lần sau không được ngồi đối diện Hoắc Nghiên Chu.
Khoảnh khắc anh nhìn cô, cô cảm thấy sau cổ ớn lạnh cả người.
Gia yến kết thúc đã gần 10 giờ, tuyết rơi rải rác ngoài nhà đã xào xạc như lông ngỗng, đọng lại trên mái hiên và cành cây, toàn bộ sân trắng xoá một mảnh.
Trong thời tiết như thế này, lái xe vào ban đêm rất nguy hiểm. Mọi người đề nghị tối nay ở lại nhà cũ, đều là người Hoắc gia, ở nhà cũ đều có phòng riêng, chỉ có Nguyễn Lê là người ngoài.
Mặc dù hai nhà có mối quan hệ tốt, từ nhỏ cô đã ở Hoắc gia, nhưng hiện tại cô và Hoắc Minh Lãng sắp đính hôn, lúc này ở lại Hoắc gia, Nguyễn Lê cảm thấy không thích hợp, không thoải mái.
"Con không quấy rầy nữa ạ."
Nguyễn Lê dừng lại, cố gắng làm cho lời nói của cô nghe có vẻ thuyết phục hơn: "Sáng mai con phải tham dự một buổi hội thảo, tất cả tài liệu của con vẫn còn ở nhà."
"Không quấy rầy không quấy rầy, đều là người một nhà, đừng khách khí như vậy."
"Chỉ là đã muộn như vậy, tuyết còn rơi, không an toàn."
"Nhà cũ có rất nhiều phòng, con cứ coi nơi này như nhà mình, đừng khách sáo với chúng ta."
Phụ nữ Hoắc gia cô một chữ tôi một câu, Nguyễn Lê không chịu nổi nữa, cô muốn hướng Hoắc Minh Lãng giúp đỡ, nhưng không biết Hoắc Minh Lãng đã đi đâu.
"Thật sự đã quá muộn, tuyết lại rơi....."
Phùng Oanh vẫn luôn không nói gì rốt cuộc cũng mở miệng: "Như vậy đi, ta sắp xếp tài xế trong nhà đưa con về được không?"
Nếu trong nhà này có ai không muốn Nguyễn Lê ở lại qua đêm thì chắc chắn Phùng Oanh là người đầu tiên.
Nguyễn Lê cong môi: "Không cần phiền toái như vậy, con tự bắt xe về được."
Nguyễn Lê cảm thấy kỳ thật cũng không có gì, lúc trước cô thường xuyên tăng ca đến đêm khuya, đường phố Bắc Kinh lúc 12 giờ cũng có một loại náo nhiệt khác. Về tuyết rơi, một năm nọ, cô và những người bạn của mình lái xe đến phía tây Tứ Xuyên, mấy ngày liền mặc quần áo bảo hộ trong bão tuyết liên tục xuyên qua đèo.
Cô không yếu đuối như vẻ bề ngoài như vậy.
Trên cầu thang gỗ vang lên tiếng bước chân, Hoắc Nghiên Chu mặc áo khoác, đang tạm biệt Minh Uyển Trân.
"Không ở lại một đêm được sao?" Minh Uyển Trân hỏi.
"Sáng mai còn có một cuộc họp."
Minh Uyển Trân luôn không can thiệp vào chuyện của Hoắc Nghiên Chu, bởi vì biết can thiệp cũng vô dụng.
Hoắc Nghiên Chu 15 tuổi đã rời Hoắc gia đi du học, 26 tuổi tiếp quản Hằng Viễn, dùng thủ đoạn rửa sạch toàn bộ Hoắc thị, trước nay đều dứt khoát, nói một không hai.
Có đôi khi Minh Uyển Trân nghĩ tại sao một đứa bé hồi nhỏ đáng yêu lớn lên tính tình lại lạnh lùng như vậy.
"Vậy để chú Trần đưa con đi?"
Tài xế của Hoắc Nghiên Chu phải giao một tài liệu quan trọng cho Lâm Thị nên lúc ăn cơm chiều xong đã vội vã rời đi.
"Không cần."
Hoắc Nghiên Chu vừa đi xuống lầu vừa chỉnh lại cổ tay áo: "Chú Trần đã lớn tuổi rồi, cứ đi tới đi lui."
Giọng nói của anh mát lạnh, khi nói chuyện với Minh Uyển Trân còn có vẻ dịu dàng hiếm có.
Mọi người ở dưới lầu nhìn qua.
"Nghiên Chu phải đi sao?"
Hoắc Nghiên Chu gật đầu.
Đang nói chuyện thì cửa bị đẩy ra, Hoắc Minh Lãng cầm điện thoại di động bước vào. Phùng Oanh khẽ cau màu, bữa cơm chiều con trai bà có vẻ lơ đãng, cứ nhìn vào điện thoại.
Hoắc Minh Lãng có chút kinh ngạc nhìn thấy Nguyễn Lê mặc áo khoác đứng ở cửa: "Em muốn rời đi sao?"
Nguyễn Lê gật đầu: "Sáng mai có buổi hội thảo, em sợ đường bị chặn."
"Được, anh đưa em đi."
Điện thoại lại reo lên, Hoắc Minh Lãng cau mày.
Đây là dấu hiệu cho thấy anh đang khó chịu, Nguyễn Lê biết.
"Anh có việc thì làm đi, không sao, em tự bắt xe."
Em họ của chú tứ bỗng mở miệng: "Không phải chú lục về thành phố sao? Chị Nguyễn Lê ngồi cùng xe chú lục về là được rồi."
Cô bé coi đó là điều hiển nhiên, thậm chí còn không hiểu tại sao mọi người lại không dùng cách tốt như vậy. Còn muốn sắp xếp tài xế, lại muốn tự mình đưa đi, thật phiền phức.
Đương nhiên đây là biện pháp hợp lí nhất, nhưng hợp lý không có nghĩa là phù hợp. Hoắc Nghiên Chu là người quản lí toàn bộ Hoắc gia, mọi việc anh xử lý hàng ngày đều rất quan trọng, không ai sẽ lấy việc nhỏ như "đi nhờ xe" làm phiền anh.
Trong phòng khách nhất thời im lặng, mọi người nhìn nhau, ngoại trừ Nguyễn Lê.
Nguyễn Lê vẫn ngoan ngoãn đứng ở cửa, ánh mắt vô tình liếc nhìn Hoắc Minh Chu.
Trong lòng có một giọng nói thẳng thừng từ chối: Không cần.
Cô không muốn ngồi xe của Hoắc Nghiên Chu.
Cô sợ.
Điện thoại của Hoắc Minh Lãng lại vang lên, hắn cau mày, áy náy nhìn Nguyễn Lê: "Anh nghe điện thoại trước, em chờ anh một chút."
Cảnh tượng này rơi vào mắt Hoắc Minh Chu, anh không dừng lại, đi thẳng ra cửa.
Ánh mắt Nguyễn Lê vô thức rơi ra ngoài cửa, người đàn ông cao lớn bước vào bầu trời đầy tuyết, xung quanh hoàn toàn trắng xóa, mặc một thân màu đen, đường vai thẳng tắp, khiến anh có cảm giác cô độc.
Nguyễn Lê đợi hai mươi phút, nhưng không đợi Hoắc Minh Lãng mà đợi lão sư gọi điện, cô cần bổ sung một số tài liệu cho buổi hội thảo ngày mai.
Phùng Oanh vẫn duy trì vẻ mặt hiền lành, hỏi cô có phải đang vội quay về không, Nguyễn Lê gật đầu: "Làm phiền dì giải thích với Minh Lãng một chút."
"Không sao, trên đường chú ý an toàn, về đến nhà báo cho ta một tiếng."
"Vâng."
Xe bên ngoài không vào được Giang Nam, Nguyễn Lê lo lắng vừa bước ra ngoài vừa bấm ứng dụng taxi. Mà trong đêm tuyết như vậy để bắt được một chiếc taxi cũng không dễ dàng.
Đi được nửa đường, một chiếc Cullinan màu xám đen dừng lại bên đường.
Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng: "Lên xe."