“Ta nói…”
Thủ lĩnh Chó Mực nằm co quắp trên mặt đất, yếu ớt chịu thua.
Minh Thù buông hắn ra, ánh mắt đầy ý cười liếc nhìn con chó to lớn nằm trên mặt đất: “Nói cho ngươi biết, nếu như ngươi chịu nói sớm một chút thì đã không phải chịu loại đau khổ này rồi.”
Thủ lĩnh Chó Mực: “…”
Minh Thù ngồi xuống, hai chân bắt chéo hất lên: “Nói đi.”
Thủ lĩnh Chó Mực thở hồng hộc: “Là… Là… Là Vu Linh.”
Minh Thù nheo nheo mắt: “Mọi người chẳng phải đã nói ta chính là Vu Linh sao? Ta đang ở trước mặt các ngươi, các ngươi còn muốn triệu hồi ta sao? Lại còn không dâng lên chút tế phẩm nào vậy thì làm sao có thể thành công được.”
Thủ lĩnh Chó Mực: “…” Chẳng lẽ trong lòng ngươi không có chút nào nghi ngờ về việc liệu ngươi có phải Vu Linh hay không sao?
Minh Thù tặc lưỡi hai tiếng: “Các ngươi lại phản bội ta mà tôn thờ người khác là Vu Linh sao.”
Vẫn còn có Vu Linh thật tới đoạt ngôi vị của trẫm sao.
Thủ lĩnh Chó Mực: “…”
Thủ lĩnh Chó Mực mệt mỏi, không muốn cùng với người thần kinh này nói chuyện thêm nữa.
Minh Thù quay trở lại chủ đề chính: “Làm sao ngươi biết cách triệu hồi Vu Linh chứ?”
Thủ lĩnh Chó Mực trên người vẫn còn vô cùng đau đớn, chỉ có thể trả lời.
Chuyện này phải bắt đầu kể từ núi thần thú.
Những người thú quái dị đều bị ném vào núi thần thú, mà núi thần thú cũng chỉ có những người có thân phận và địa vị mới có thể đi vào đó.
Có một lần thủ lĩnh Chó Mực đến núi thần thú để vứt bỏ người thú quái dị.
Con đường này hắn cũng đã đi qua rất nhiều lần, nhưng lần đó thời điểm hắn vứt người thú quái dị xuống, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Không phải là loại cảm giác lạnh lẽo thông thường.
Từ dưới đáy cái hố to dùng để vứt bỏ người thú quái dị thổi lên.
Hắn nghĩ ném xong người thú sẽ mau chóng rời đi.
Nhưng mà hắn vừa ném người thú dị dạng xuống, liền thấy một đám khói đen từ dưới thoát ra, thủ lĩnh Chó Mực đâu có gặp qua cảnh tượng kỳ quái này bao giờ, vội co giò lên chạy.
Trong lúc hoảng loạn, thủ lĩnh Chó Mực không biết dẫm phải cái gì mà rơi từ trên núi xuống một cái hố lớn.
Sau đó, hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Khi hắn tỉnh lại, hắn liền nhìn thấy Vu Linh.
Bốn phía đều là xương cốt trắng xoá, Vu Linh chỉ bay dập dờn ở trên đám xương trắng, âm u biến hoá kỳ lạ.
Vu Linh không có hình dạng gì, chỉ là một đám khói đen, thế nhưng nó lại có thể nói hơn nữa còn có thể biến thành hình dáng của con người.
Thủ lĩnh Chó Mực bị dọa sợ không ít.
Vu Linh muốn hắn nghe lời nó, định kỳ mang người thú tới cho nó, còn giao cho hắn cách có thể triệu hồi nó để hắn ta nếu như gặp nguy hiểm thì có thể gọi nó.
Còn hứa hẹn rằng, chỉ cần nghe lời nó về sau hắn muốn cái gì thì sẽ có cái đó. Lãnh thổ, thức ăn, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Thủ lĩnh Chó Mực bị Vu Linh tẩy não, sau đó hắn luôn giúp Vu Linh làm việc.
Vu Linh thường muốn người thú một cách bất chợt, phải còn sống tốt nhất là người thú đã trưởng thành.
Minh Thù cười ha hả: “Ngươi cũng không suy thử nghĩ một chút nào sao, điều kiện bây giờ thế nào chứ, ở đâu ra mà lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn thức ăn? Ngươi đều gϊếŧ hết tất cả những người thú rồi ư?”
Người thú ngoại trừ khả năng sinh sôi nảy nở thì căn bản không biết trồng trọt, vậy nên ngoài việc tự kiếm ăn ra, bọn họ lấy đâu ra những thứ đồ ăn khác chứ.
Dựa vào hoàn cảnh bây giờ, thiên nhiên còn có thể có bao nhiêu thức ăn cho bọn họ đây?
Thức ăn chay hay động vật đều nhanh chóng cạn kiệt.
Thủ lĩnh Hắc Cẩu: “…”
Minh Thù lại hỏi: “Vậy ngươi bắt Ôn Noãn để làm gì?”
“Không biết nữa, nó bắt ta phải làm như vậy.”
Ôn Noãn là con người, vậy Vu Linh muốn bắt Ôn Noãn để làm gì? Lẽ nào chưa ăn thịt người bao giờ, nên nó muốn thay đổi khẩu vị ư?
Dựa theo định luật của nhân vật chính thì chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Vân Hoang thì sao? Tại sao lại nói hắn là Vu Linh?”
“Vân Hoang?” Thủ lĩnh Chó Mực mơ màng, là ai vậy?
“Chính là người mà ngươi bắt được lần trước.”
Cái tên giống đực kỳ quái?
Thủ lĩnh Hắc Cẩu nói: “Ta không biết… thế nhưng nó dường như rất sợ hắn, ra lệnh cho ta nhất định phải gϊếŧ hắn.”
Sợ ư?
Vân Hoang nói… hắn gϊếŧ những người thú kia, xấu xa? Chẳng lẽ là bị Vu Linh dụ dỗ rồi ư?
Vân Hoang rốt cuộc là thứ gì chứ?
“Hồ Cửu cũng biết chuyện này?”
Trọng tâm câu chuyện đột nhiên chuyển sang Hồ Cửu, thủ lĩnh Chó Mực sửng sốt một chút, một lát sau mới gật đầu: “Có một lần khi ta và Vu Linh nói chuyện đã bị cô ta nghe thấy được. Vu Linh bắt cô ta lại, sau đó cô ta đồng ý giúp Vu Linh làm việc, cho nên Vu Linh mới không gϊếŧ cô ta.”
Lúc đó Hồ Cửu bị vũ khí của Minh Thù doạ cho hoảng sợ, sau đó lại còn bị bắt nên cô ta chọn khuất phục Vu Linh là điều rất bình thường.
Minh Thù: “Vu Linh muốn làm gì?”
Thủ lĩnh Chó Mực lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ biết là hiện tại có rất nhiều người trong bộ tộc người thú đều là tay sai của nó… Chính là người đó sai… sai bảo Vân Hoang gϊếŧ những người thú kia.”
Những điều thủ lĩnh Chó Mực biết đều đã nói hết ra rồi.
Minh Thù hỏi một vấn đề cuối cùng: “Làm sao để triệu hồi Vu Linh?”
Thủ lĩnh Chó Mực nói: “Vu Linh cho ta một ít thứ gì đó, khi muốn triệu hồi nó chỉ cần đem mấy thứ đó rải ra là được, thứ đó so với thứ mà Hồ Cửu có, thực ra đều giống nhau.”
Không thể triệu hồi Vu Linh, bọn họ cũng không biết nên làm như thế nào để có thể liên hệ với Vu Linh.
Khi Vu Linh muốn thì sẽ trực tiếp tìm bọn hắn.
Trong kịch bản của Hồ Cửu không có chuyện này, theo kịch bản thì Hồ Cửu và một người thú khác vì yêu mà đến với nhau, cuối cùng họ sống hạnh phúc rồi sinh ra một đám nhóc con.
Chỉ là không biết nữ chính trong kịch bản này có được cái kết như vậy hay không nữa.
Vu Linh ư…
Dựa theo sự miêu tả của thủ lĩnh Chó Mực, đó chẳng phải là quỷ trong thế giới của người thú sao?
–
Minh Thù đang ở trong phòng bếp vừa ăn vừa suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên có một tên giống đực xa lạ bước vào.
Minh Thù ngước mắt nhìn lại, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Tên đó đột nhiên nhào tới phía Minh Thù.
Làm gì vậy, làm gì vậy!
Vừa gặp đã muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm ư!
Minh Thù bảo vệ đồ ăn, nhảy về phía sau.
Giống đực nhào đến khoảng trống, có thể là do bị thương nên không khống chế được thân thể mà ngã xuống đất, hắn giữ chặt lấy một chân của Minh Thù.
“Minh Thù!”
Minh Thù: “…”
Có thể gọi ra cái tên này…
Chỉ có Lạc Yến.
Cô đã lâu chưa nhìn thấy tên thần kinh này rồi.
“Vừa gặp mặt đã hành lễ với ta lớn như vậy, ngươi rốt cuộc sùng bái ta đến mức nào rồi đây?” Minh Thù vẫn ung dung nhìn tên thần kinh ở trên mặt đất.
Tên thần kinh Lạc Yến: “…”
Đây chẳng qua là do thân thể hắn không tốt!
Có quan hệ với cô sao.
Lạc Yến nhếch miệng lộ ra một nụ cười đúng chuẩn thần kinh: “Đã lâu không gặp nha.”
Minh Thù rút chân của mình về, muốn đá Lạc Yến một cái làm quà gặp mặt.
Lạc Yến lăn khỏi chỗ, tuy là chật vật nhưng rồi cũng tách ra.
“Vẫn cứ không đáng yêu như thế.” Lạc Yến cười “hì hì” chống thân thể từ dưới đất bò dậy, phủi phủi bụi trên phần da thú.
“Tự nhiên cũng không sánh được với sự đáng yêu của ngươi.” Minh Thù có ý đồ nói: “Ngươi nhất định chính là người tuyệt nhất nhân gian đó.”
Lạc Yến liếc mắt nhìn tấm da thú trên người mình, rồi lại nhìn quần áo một màu xanh da trời huyền ảo trên người Minh Thù…
Đều là người thú, tại sao lại phân biệt chủng tộc chứ?
Dựa vào cái quái gì mà lại có quần áo đẹp mắt như vậy.
Lạc Yến nhìn quanh bốn phía: “Ta không nghèo như ngươi, Kỳ Ngự đâu?”
“Tìm hắn làm gì?” Tiểu yêu tinh là người mà ngươi muốn tìm là có thể tìm thấy sao?
Lạc Yến thấy bộ dạng bình tĩnh của Minh Thù, trong lòng hiểu rõ, cô quả nhiên cái gì cũng biết.
Hắn thu lại nụ cười, giọng nói chân thật: “Hắn ở đâu, ta có việc quan trọng tìm hắn.”
“Gϊếŧ hắn? Hay là muốn hợp sức với hắn gϊếŧ ta?”
“…” Lạc Yến lại bắt đầu cười ha hả: “Ngươi sợ ư?”
Minh Thù nhếch miệng: “Ngươi muốn chết được đẹp mắt một chút, thì ngay bây giờ có thể đâm ta một đao.”
Minh Thù thân thiết đưa cho Lạc Yến bên cạnh con dao làm bếp.
Lạc Yến khóe miệng giật một cái: “…”
Cái tật hễ một lời không vừa ý, liền đưa dao cho kẻ địch của cô ta rốt cuộc không thể khỏi được sao!
Ỷ vào việc bản thân không thể chết được nên muốn làm gì thì làm đúng không!
***
(*) Vu Linh: là phù thuỷ về tâm linh.