“Nhiễm Nhiễm, nàng làm sao vậy?”
Lạc Thư Nhiễm lùi xuống chân giường, mặc cho ánh mắt mị tình nhìn nàng vừa kinh ngạc vừa quẫn bách. Dù lúc này y đang chất vật, khốn đốn vì bị xuân dược hành hạ thì tư thái, vóc dáng vẫn vô cùng quyến rũ. Tóc đen dài buông rũ trên vai, phũ trước mặt, tạo thành mỹ quan hết sức khêu gợi. L*иg ngực phập phồng, căng tràn, hơi thở nặng nhọc, yết hầu lên xuống mang tới một vẻ đẹp nam tính chết người. Mồ hồi từng giọt thấm đẫm trán, rơi trên cánh mũi cao thẳng, rồi nhỏ xuống lớp áo bên dưới.
“Hà hà…Nhiễm Nhiễm…mau lại đây!” Giọng trầm đυ.c mang theo âm điệu mê hoặc. Nếu là lúc khác nàng đã nhảy bổ vào lòng y, nhưng bây giờ nàng đành nhịn xuống, tìm hiểu một chuyện.
“Phu quân, nếu chàng rơi vào tình cảnh này mà không có thϊếp ở đây, lúc đó chàng sẽ làm thế nào?” Lạc Thư Nhiễm kiềm nén rạo rực bao trùm cơ thể mình, như thể xuân dược kia lan truyền trong không khí, xâm chiếm vào đầu óc của nàng.
Diệp Tu nghiến chặt răng áp chế sự khó chịu, ánh mắt câu hồn đoạt phách bắn thẳng về phía Lạc Thư Nhiễm. Hắn cắn lấy ngón tay, chân mày cau chặt đầy tà mị.
“Nhiễm Nhiễm… đây là lúc nào rồi mà nàng còn hỏi ta việc này?”
“Chàng trả lời ta đi!” Lạc Thư Nhiễm nuốt ực một cái. Thấy y bị dày vò nàng cũng khó chịu vô cùng, nhưng lại không thể buông xuôi.
Khí nóng dâng lên dưới bụng, giữa hai chân thứ kia trồi lên như một vật sống đầy hung bạo. Diệp Tu chịu không nổi tự mình nắm lấy côn ŧᏂịŧ ra sức chà xát. Một mảng mông lung ngập tràn trong nhãn tinh. Y nhìn nàng như muốn dùng thuật thôi miên mà cuốn hút.
“Chàng không trả lời…thì tự mình xử lý đi!” Mặt mũi Lạc Thư Nhiễm cũng nóng bừng bừng, không dám nhìn hành động đầy da^ʍ mị kia. Phu quân của nàng đang tự thủ da^ʍ ngay trước mặt minhg.
“Nhiễm Nhiễm…ta…” Diệp Tu dồn nén tâm tình.
“Phu quân, nếu lúc đó không có thϊếp, phải chăng chàng sẽ gọi Hạnh Thủy hay nha hoàn nào đó để giải quyết phải không?” Lạc Thư Nhiễm buông ra lời ghen tuông. Hắn cứ ấp úng như vậy vì sợ nàng nghe ra được sự thật sẽ đau lòng ư.
Hắn không dám nói ra cái tư tưởng xấu xa kia. Lúc hắn mộng xuân là hình ảnh nàng tràn ngập trong tâm trí. Lúc hắn tự an ủi, giải tỏa bản thân, không ngừng gọi tên nàng. Nhiễm Nhiễm, nàng là ma tâm của ta. Diệp Tu không đáp lại vẫn tiếp tục động tác của mình trong miệng không ngừng rêи ɾỉ “Nhiễm Nhiễm…Nhiễm Nhiễm…nơi này thật trướng. Vi phu khó chịu, thật muốn Nhiễm Nhiễm yêu thương, vuốt ve nó. Vi phu muốn đi vào trong cơ thể phu nhân, tận hưởng sự ấm áp, ẩm ướt hút chặt lấy tiểu đệ như ong hút mật”
Đại não Lạc Thư Nhiễm nổ liên hồi như pháo rang. Phu quân của nàng có thể mở miệng nói ra được những lời này sao. Làm cho tâm can nàng ngứa ngáy, ngực kí©ɧ ŧɧí©ɧ cương lên, bên dưới không tự chủ mà dính ướt khó chịu.
Diệp Tu nhắm mắt, đưa tay lôi ra gậy thịt sưng to, cương đến phát đỏ, tiếp tục vuốt ve trước mặt Lạc Thư Nhiễm. Trong đầu hắn mường tưởng toàn bộ những cảnh tưởng mà cả trong mơ và hiện thực giao hoan cùng nàng. Không phải cái người bị xuân dược kia mới phải chịu dày vò mà sao chính nàng cũng sắp không khắc chế nổi bản thân mà hòa làm một cùng y, để cả hai chìm đắm trong mật ái.
“Phu quân, chàng không trả lời chính là đồng ý với lời thϊếp nói!” Lạc Thư Nhiễm vươn ngón chân cọ vào đầu khấc, chạm vào thứ dịch nhầy đang phun ra trên lỗ nhỏ.
“Ưm…” Chỉ là ngón chân của nàng chạm vào lại khiến tinh thần Diệp Tu chao đảo, không khỏi rùng mình một cái. Y hé mắt nhìn chiếc chân thon dài, mượt mà lộ ra, đang chơi đùa tiểu đệ của mình “Phu nhân, nàng trêu đùa như vậy đủ chưa?”
“Đến khi nào nghe được đáp án hài lòng mới đủ được”
Diệp Tu bắt lấy mắt cá chân, để bàn chân mát lạnh kia chà lên côn ŧᏂịŧ, giúp y giải tỏa bớt khó chịu. Chỉ mới vậy đã khiến y thỏa mãn, Lạc Thư Nhiễm bất mãn muốn rụt chân về liền bị y giữ chặt.
“Nhiễm Nhiễm…trong lòng ta…từ trước đến nay chỉ có duy nhất một bóng hình. Kể cả thân xác hay tâm trí đều không muốn ai ngoài nàng. Nếu ta nói trước đây chỉ cần nghĩ về nàng, ta đã tự giải tỏa bản thân, nàng có tin không? Nếu ta nói, bây giờ dù ta có bị trúng xuân dược nhưng không phải là nàng, ta nhất định sẽ để xuân dược dày vò đến chết, nàng có tin không?”
Diệp Tu nâng bàn chân nàng lên, hôn lên từng ngón chân, rồi liếʍ lấy kẽ chân. Lạc Thư Nhiễm rùng mình, chân co co giật giật theo từng sự đυ.ng chạm của đầu lưỡi.
“Ưm…phu quân…” Lạc Thư Nhiễm không khắc chế được mà mềm mại kêu lên.
Đáp án của y làm lòng nàng khoan khoái cùng áy náy. Vậy là kiếp trước y đã phải thống khổ chịu đựng sự dày vò khủng khϊếp này sao. Lạc Thư Nhiễm không còn chống cự, Diệp Tu kéo cổ chân, mông nàng trượt tới chỗ y. Diệp Tu ôm lấy eo nàng, đẩy nàng ngã vào ngực mình, môi nhếch lên, ánh mắt hỏa dục cúi nhìn con mồi.
“Nhiễm Nhiễm…nàng thật biết cách trêu đùa”
Lạc Thư Nhiễm vừa há miệng định đáp trả, liền nhận lấy toàn bộ môi lưỡi vồ vập, đem nàng ăn một cách ngầu nghiến. Đôi tay rắn chắc lập tức kéo phăng y phục, hắn gấp gáp muốn nàng đến thất điên bát đảo rồi. Toàn thân nàng không còn mảnh vải che thân bị bàn tay dùng lực siết sao. Hắn bị xuân dược hành hạ mà nàng lại mềm rũ để mặc y chơi đùa. Một tay vuốt ve ngực nàng, nâng chúng lên gặm cắn đầy thỏa thích. Một tay xoa lấy bờ mông trơn lẳng rồi theo rãnh mông chạm vào huyệt khẩu.
“Nhiễm Nhiễm, sao nhiều nước thế này?” Diệp Tu tà từ câu môi, đem dâʍ ŧᏂủy̠ quẹt lên mông nàng.
“Phu quân…ưm…” Mông nàng ngọ ngạy, cố ý đem nơi tư mật cọ vào lòng bàn tay ướt nhẹt của y.
“Nàng muốn ta…sao lại ép bản thân chịu đựng như vậy?” Diệp Tu không khách khí tách hai cánh hoa, đút ngón tay vào cửa mình của nàng. Ngón tay chà lên vách thịt êm ái, đem khoái hoạt lan khắp cơ thể nàng.
“Thϊếp không muốn…ưm…phu quân rơi vào hoàn cảnh này…ư…a…lại để du͙© vọиɠ đánh chiếm…ưm…nữ nhân nào cũng có thể…cởi lên chàng….aaa” Lạc Thư Nhiễm theo tiết tấu ngón tay chọc ra chọc vào bên dưới vừa rên la vừa cố gắng mở miệng.
“Có chết cũng sẽ không có chuyện đó xảy ra!” Diệp Tu rút ngón tay, nâng mông nàng lên rồi nhấn mạnh một cái. Huyệt động đã được khơi thông, mật dịch thấm đẫm giúp cho côn ŧᏂịŧ một phát thúc vào tận sâu nhất bên trong cơ thể Lạc Thư Nhiễm
“Aaaaa” Toàn thân Lạc Thư Nhiễm rung động, kêu lớn một tràng.
Tay nàng quấn quanh cổ y, ngưỡng cổ ra sau, ra sức nhún nhảy, cọ vào nam căn thẳng đứng. Diệp Tu xoa xoa cánh mông, mắt nhắm nghiền hưởng thụ khoái lạc vô tận.
“Nhiễm Nhiễm…thật sướиɠ!”
“A Sử! A Sử!” Nàng gọi tên y trong niềm miên man.
Âm thanh trầm mê của Lạc Thư Nhiễm khuấy đảo thần trí của Diệp Tu. Y vô cùng thống khoái đến khó lòng kiểm soát được cảm xúc của mình “Nhiễm Nhiễm, không có nàng vi phu sẽ chết mất”
Dưới tác dụng của xuân dược, bên dưới Diệp Tu không ngừng căng lên, làm cho Lạc Thư Nhiễm khoái hoạt liên tục. Y vừa xoa mông vừa mυ'ŧ lấy ngực, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng đạt cao trào không biết bao nhiêu lần mà y vẫn chưa chịu bắn ra.
Lạc Thư Nhiễm đã thấm mệt, gối đầu lên vai Diệp Tu thở hổn hển. Bên dưới y vẫn cứng rắn, chôn chặt trong huyệt động “E là đêm nay phiền phu nhân phải vất vả nhiều rồi!”
“A Sử, thϊếp mệt quá!” Nàng thật sự rã rời tay chân, không còn sức lực nào nữa.
“Vậy cứ để y nguyên vậy nằm xuống nghỉ ngơi nhé!” Diệp Tu vuốt ve tấm lưng mướt mô hồi của nàng.
Lạc Thư Nhiễm đặt Diệp Tu nằm thẳng lưng xuống giường, rồi nằm lên người y, giữ nguyên côn ŧᏂịŧ nhét vào bên trong.
“Nghĩ lại tại sao ta lại bị trúng xuân dược nhỉ? Trừ rượu mà Diệp Tử đem qua, ta chưa dùng bình rượu nào khác. Không lẽ Diệp Tử lại…” Lúc này, thanh tỉnh bớt Diệp Tu mới nhắc đến vấn đề.
Nghe Diệp Tu nghi vấn, Lạc Thư Nhiễm mở mắt mang theo tia lo ngại [Chết thật! Không biết chàng có nghi ngờ ta không?]
Ngón tay Diệp Tu lướt trên bờ lưng nàng, giọng trầm ổn vang trên đỉnh đầu Lạc Thư Nhiễm “Nhưng tại sao Diệp Tử lại làm vậy?”
Lạc Thư Nhiễm nhắm tịt mắt, mỗi chỗ ngón tay lướt qua, không khỏi rùng mình “Thϊếp…thϊếp không biết…”
“Nhị đệ muốn cho chúng ta cái kinh hỉ sao?” Diệp Tu nhếch môi cười nửa miệng, thích chí với cái ý tưởng này.
Lạc Thư Nhiễm nghe y nói vậy, chống hai tay, ngẩng đầu ngạc nhiên “Ý chàng là sao?”
“Nhị đệ muốn cho phu thê chúng ta một đêm ân ân ái ái, uyên ương không rời” Diệp Tu vuốt sóng mũi nàng một cái.
“Bộ chúng ta chưa đủ ân ân ái ái, quấn quít không rời sao?”
Lạc Thư Nhiễm chu môi, thẳng lưng, côn ŧᏂịŧ nằm nửa trong nửa ngoài giờ theo động tác của nàng lại lún sâu vào hoa huyệt. Hai tay nàng đặt trên vòm ngực vuông vức, săn chắc, mông lúc xoay tròn lúc nhấp nhô lên xuống. Ánh mắt yêu mị mê hoặc thần trí Diệp Tu. Kiều thê bày ra bộ dạng dâʍ đãиɠ khiến bên dưới Diệp Tu vốn đã cứng nay lại căng phồng ra thêm.
“Hà…hà…Nhiễm Nhiễm…nàng thật khiến ta chịu không nổi”
“Phu quân, bên dưới căng đầy bụng thϊếp rồi” Lạc Thư Nhiễm đưa tay xoa lên vùng bụng dưới, còn cảm nhận côn ŧᏂịŧ chọc tức trướng đầy.
“Nhiễm Nhiễm, nhấp mông đi nào. Ta nghĩ ta muốn bắn ra rồi”
“A Sử, bắn hết cho thϊếp, A Sử, cho thϊếp!” Lạc Thư Nhiễm chống hai tay lên bụng, hai chân co lại, nhấn mông lên xuống, đem côn ŧᏂịŧ mài siết, kẹp gắt gao đến khi Diệp Tu phun thẳng vào tử ©υиɠ của nàng.
***
Một nơi khác, trong căn phòng tối tăm, chật hẹp, ngoài lũ chuột bò quanh, chỉ có một mình Diệp Tử bị trói chặt tay chân, cơ thể nóng bức, hạ bộ bỏng rát, trướng đau khó chịu. Hắn phải chịu đựng sự hành hạ của xuân dược đến mức thần trí mơ hồ, không còn tỉnh táo nổi. Kẻ độc ác bỏ xuân dược vào rượu của hắn, còn bắt cóc, trói giữ ở đây. Bắt hắn chịu sự dày vò thống khổ. Tay chân không được cựa quậy, hắn muốn nắm lấy dương cụ mà mài miết, vơi đi sự trướng đau nhưng bất lực, chịu từng trận hỏa kích.
Nước mắt hắn lăn đầy mặt, cắn môi áp chế cơn hỏa dục đến mức tươm máu, gân xanh nổi lên hai thái dương. Sự thống khổ này còn hơi bị cắt da cắt thịt, bị bỏ đói hay bị phỉ báng. Nếu là cắt da cắt thịt, đau rồi sẽ qua, nếu bị bỏ đói hay phỉ báng, cũng chỉ đau âm ỉ trong lòng. Mà đây chính sự bí tắc, chết nghẹn, sự thèm muốn lại không cách nào giải tỏa. Nó khiến có con người vừa dù có nhận đau đớn về thể xác hay sự tủi nhục vẫn dễ chịu hơn rất nhiều.
[Ta sẽ khiến cho các ngươi trả giá cho những việc này, hà…hà…ư…ư…] Trong đôi mắt lệ đỏ bao trùm tia oán hận.