Hôm qua và sáng sớm đã vận động liên tục mấy phen, buổi sáng chưa kịp tắm rửa gì đã phải dùng cơm cùng phụ mẫu Diệp Tu. Đến lúc trở về phòng, Lạc Thư Nhiễm sai Hạnh Thủy chuẩn bị nước tắm.
Hạnh Thủy cúi đầu, do bất mãn cũng không dám trái lệnh. Lạc Thư Nhiễm mới tới Diệp phủ có ba hôm mà Diệp Tu đã xem nàng như không tồn tại. Tất cả mọi việc đều nghe theo Lạc Thư Nhiễm. Hạnh Thủy muốn nhìn y một cái, muốn nói với y một câu đều không có cơ hội. Cứ thế này, nàng sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội để tiếp cận.
Hạnh Thủy ôm đống quần áo mà hai người đã làm chuyện phòng the tối qua đi giặt. Trên y phục còn ngửi thấy mùi vị tình ái khó phai. Nàng vừa giặt, nước mắt lưng tròng.
Diệp Tử quan sát nàng nảy giờ, thấy dáng vẻ bực tức lại ráng dồn nén kia, lại tiến tới lắc đầu cảm thán “Thật tội nghiệp, giờ ngươi đã sáng mắt ra chưa?”
Hạnh Thủy không đáp lại. Nàng đang rất đau khổ, hắn còn tới chọc vào vết thương lòng mới hả dạ sao. Hắn muốn gì ở nàng? Cho dù nàng không còn được ân sủng như trước thì nàng cũng không có cùng đường mà bám víu vào kẻ như hắn. Hắn nghĩ mình là nhị thiếu gia thật ư. Nàng không có ngốc mà không biết rằng chọn hắn chẳng đem lại lợi ích gì cho mình. Theo hắn thì nàng cũng bị cả đám người Diệp gia hùa vào ăn hϊếp mà thôi.
Ánh mắt Diệp Tử tinh vi phát giác Hạnh Thủy xem thường mình liền đổi giọng gắt gao “Hừ, ngươi là đang xem thường ta đó ư? Ngươi nên nhớ, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi lấy lại những gì ngươi muốn”
“Dựa vào người ư? Nhị thiếu gia thật biết nói đùa!” Hạnh Thủy nhịn không được, khinh bỉ ra mặt.
“Đến một lúc nào đó, ngươi sẽ tìm đến ta để cầu xin thôi!” Nếu không vì mưu tính, Diệp Tử không muốn tốn công tốn sức thuyết phục một nô tỳ mạt hạng như ả ta. Chỉ vì ả có chút tác dụng nên hắn mới châm thêm dầu vào lửa, thổi bùng lên ngọn lửa thù hận trong lòng Hạnh Thủy.
***
Lạc Thư Nhiễm đẩy xe lăn tới bồn tắm, Diệp Tu liền ngăn lại “Phu nhân, nàng tắm trước đi! Ta tắm sau cũng được!”
Ánh mắt mang theo tia xảo hoặc, Lạc Thư Nhiễm ghé vào tai y thốt ra mấy lời càn quấy “Sao lại tắm trước tắm sau. Phu quân không muốn tắm cùng thϊếp sao?”
Phu nhân của y thật dạn dĩ quá mức. Nàng là nhi nữ nhà võ tướng, sức lực so với các cô nương khác đều hơn hẳn. Diệp Tu không biết nên mừng hay nên khóc, bị nàng náo loạn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục thế này, bên dưới hắn vô thức rục rịc.
Hai nam đinh bưng Diệp Tu thả vào bồn tắm rồi đi ra ngoài. Lạc Thư Nhiễm đưa tay khóa trái cửa, tiến ra sau bình phong. Nửa vòm ngực trần lộ trên mặt nước, tóc dài buông xõa, hai tay gác trên vách thùng, ánh mắt tà mị đầy mong đợi thẳng tắp nhìn vào nữ tử đang từ từ cởi bỏ xiên y.
Lạc Thư Nhiễm không nhanh không chậm, nhẹ nhàng trút từng kiện áo thả xuống đất. Thân thể mịn màng, tươi mát phơi bay ra trước mắt Diệp Tu. Phu nhân của hắn thật không chút ngại ngần. Ánh mắt câu dẫn như muốn chọc ngứa tâm can hắn.
Tiếc rằng hắn chỉ có thể bất động, đợi nàng chủ động tiến tới. Nếu hai chân hắn không tàn phế, Lạc Thư Nhiễm xác định không còn đủ sức mà câu dẫn hắn như lúc này. Diệp Tu đè nèn cơn kích động dâng trào nơi l*иg ngực, mắt dán chặt theo từng bước đi đong đưa của nàng. Hai bắp đùi khép chặt, cặp chân thon dài, đám lông đen nháy che khuất nơi tư mật một cách khéo léo.
Lạc Thư Nhiễm vừa bước hai chân vào dục thùng, Diệp Tu đã bắt lấy cánh mông, đẩy nàng tiến gần mình.
Hành động bất ngờ làm nàng mất thăng bằng, hai tay chụp lên đầu vai Diệp Tu, hô lên “Phu quân!”
“Phu nhân, nàng quả là yêu tinh biết dụ hoặc người khác. Nàng nói xem có phải nơi này không được đi vào liền không chịu nổi không?” Một tay Diệp Tu bóp mông nàng, một tay tìm tòi vào khe hẹp giữa hai chân nàng.
Ánh mắt tỉ mỉ soi xét nơi tuyệt mật diệu kì mĩ mão này. Giờ hắn mới có thể nhìn rõ, dưới đám lông là một rãnh nhỏ khít khao đang tỏa ra hương thơm dâʍ đãиɠ.
Lạc Thư Nhiễm cong lưng, nhô mông vặn vẹo bởi ngón tay đang ngao du nơi huyệt động khiến nàng nhắm mắt rêи ɾỉ “Phu quân, đừng mà!”
Giọng nàng mềm mại, nỉ non càng làm tâm tình Diệp Tu chộn rộn. Hắn ngước lên, nhìn hai bầu vυ' đổ xuống trước mắt. Diệp Tu há miệng, đưa lưỡi cọ lêи đỉиɦ hồng, khẩy lên từng trận khó chịu trong người Lạc Thư Nhiễm. Hai tay nàng bám víu trên vai y, hai chân kẹp lấy ngón tay y đang chà xát nơi rãnh huyệt.
“Nhiễm Nhiễm, miệng nói đừng sao cơ thể lại hư hỏng thế này” Diệp Tu tà từ không chút ngừng động tác.
Ngón tay chà xát đem rãnh huyệt tách ra một lối đi, bên trong mật dịch đã tươm ra ướt đẫm tay y. Ngón tay giữa co lại, đẩy vào u huyệt, làm Lạc Thư Nhiễm thích thú vùi ngực vào mặt y. Diệp Tu ngậm một bên ngực Lạc Thư Nhiễm, mυ'ŧ đến đầu núm sưng lên. Lạc Thư Nhiễm ôm lấy đầu y, vò mái tóc y, áp chế bớt cảm giác trướng đầy “Aaaaaa, A Sử, ưm aaaa”
Ngón tay nới rộng bên trong để tiếp tục đút thêm ngón nữa đi vào “Nhiễm Nhiễm, bên trong thật ẩm ướt”
Diệp Tu chọc khuấy liên tục đem dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra vung vãi trên mặt nước. Lạc Thư Nhiễm bị ngón tay y lộng vừa ứ tắc vừa khó chịu “A Sử, đừng…đừng…chỗ đó…không được...”
Diệp Tu chạm phải một điểm trong u huyệt khiến bên trong nàng co giật liên hồi, y biết đó là điểm nhạy cảm của nàng, liền chà xát “Chỗ này ư? Có phải nàng thích lắm không?”
“Phu quân, ưm…thϊếp khó chịu quá…ưm…” Lạc Thư Nhiễm chịu không nỗi, kẹp hai chân, quỵ xuống. Mặt nước theo cơ thể chìm xuống của nàng bắn lên tung tóe. Lạc Thư Nhiễm ôm lấy cổ Diệp Tu ra sức thở hổn hển, miệng không ngừng rên la. Diệp Tu cũng đã khó chịu cực hạn, nâng thân nàng, đem côn ŧᏂịŧ đút thẳng vào huyệt động vô cùng mẫn cảm kia.
Cảm giác bị một vật to lớn bành trướng trong nơi chật hẹp, Lạc Thư Nhiễm mất hồn, chỉ muốn vùi sâu vào dục ái, lấp đầy mọi giác quan của nàng. Lạc Thư Nhiễm ôm lấy cổ Diệp Tu, theo sự trợ giúp từ đôi tay y, mông nàng ra sức nhún nhảy, cọ sát vào côn ŧᏂịŧ.
“Phu quân, thϊếp sướиɠ quá, sướиɠ chết mất thôi!”
“Nhiễm Nhiễm…nàng thật khiến ta phát điên mất thôi!”
Côn ŧᏂịŧ dũng mãnh, cương cứng sưng to, đâm thẳng vào hoa huyệt. Hai thân thể triều động khuấy đảo mặt nước. Một màn tắm táp điên đảo không cách gì ngăn nổi.
“A Sử, trướng quá…thϊếp muốn ra…”
“Nhiễm Nhiễm…kẹp chặt lấy ta…hà hà….”
“A Sử, bắn vào trong thϊếp, lấp đầy thϊếp”
“Nhiễm Nhiễm, nàng là của ta, nhận lấy tất cả của ta!”
Diệp Tu bóp chặt eo, đẩy côn ŧᏂịŧ vào sâu tận cùng hoa tâm rồi bắn ra tất cả tinh hoa. Lạc Thư Nhiễm cong lưng, ngẩng cổ, trân người đạt cực hạn.
Cảm xúc tê tái qua đi, Lạc Thư Nhiễm mệt mỏi gục lên vai Diệp Tu. Y từ từ chà lau, vuốt ve cơ thể thê tử.
“Nàng hầu hạ ta tắm mà thành ra thế này ư?”
“Không phải tại chàng sao?”
“Ta làm sao?”
“Chàng…hư hỏng!”
Diệp Tu cong môi, ánh mắt sâu kín nhìn tiểu nhân nhi trước ngực “Ta hư hỏng sao? Vậy thì…cũng chỉ hư hỏng với mình nàng!”
Diệp Tu bắt lấy gáy, kéo đầu nàng lên, ngậm lấy bờ môi cong lên đầy đáng yêu kia. Hai người bọn họ còn làm cái gì trong bồn tắm nữa mãi gần canh giờ mới chịu rời ra. Ai nói tàn phế thì vô năng. Chỉ cần một chân y vẫn làm nàng mê mệt, rã rời.
***
Bọn họ từ sáng đến tối đã trải qua mấy trận vật lộn mà bây giờ đêm khuya vẫn còn chưa thấy tận hứng mà tiếp tục một phen kích tính. Lạc Thư Nhiễm đang nằm trên người Diệp Tu, miệng không ngừng mυ'ŧ liếʍ côn ŧᏂịŧ căng phồng giữa hai chân. Nhưng tư thế của nàng không phải nằm xuôi mà nằm ngược lại. Chính là để hạ huyệt của mình trên mặt Diệp Tu. Diệp Tu cũng tận tình xoa mông, đem lưỡi liếʍ lát hoa huyệt của nàng.
“Phu nhân, nơi này của nàng thật thơm ngon. Mỗi ngày ta muốn được ăn nó”
Cả lưỡi và tay y ra sức chơi đùa bên dưới hại toàn thân Lạc Thư Nhiễm từng trận tê sướиɠ. Nàng chỉ biết ngậm côn ŧᏂịŧ trong miệng, đầu óc mơ màng không còn chuyên tâm mà đáp trả.
“Phu nhân, nàng xem sao lại chảy ra kịch liệt như vậy? Phu quân làm nàng sướиɠ làm sao?”
Hắn còn buông lời tà ác làm nàng chỉ muốn lắc mông trốn tránh.
“Nhiễm Nhiễm, ngoan nào, để phu quân mυ'ŧ nàng hảo sướиɠ” Diệp Tu giữ mông không cho nàng ngọ quậy.
Nàng thật chịu không nổi. Cả người tràn lan từng trận sung sướиɠ. Miệng nàng nhả côn ŧᏂịŧ, rồi ngồi thẳng lên, để hạ thân áp vào mặt y. Hai tay nàng chống trên ngực y. Tư thế này làm nước nàng chảy xuống mặt, xuống cằm mà Diệp Tu vẫn tận tình đem lưỡi chọc sâu vào bên trong.
“Phu quân, sướиɠ quá đi mất!”
Miệng y bị hạ thân nàng dán lên, không thể nói được gì nữa, chỉ ra sức liếʍ cho nàng được thỏa mãn. Lạc Thư Nhiễm trút hết lên mặt y rồi xoay người, nắm côn ŧᏂịŧ đang đợi chờ sẵn sàng, cắm vào nộm thịt.
“Phu quân..aaa... phu quân…” Lạc Thư Nhiễm điên đảo, cuồng dại đong đưa trên thân Diệp Tu. Y gác tay ra sau đầu, nhìn xem một màn thao lộng của nàng. Nàng thật quá sức mê người, làm bên dưới hắn cứng rắn không ngừng nghỉ. Bọn họ có khác nào trời sinh một cặp, dành cho nhau. Mà nàng mãi đến bây giờ mới chịu nhận ra.
Thật không ngờ trải qua hai kiếp, ba năm trời oán hận, giờ lại quấn nhau như sam, triền miên mãi không dứt. Lạc Thư Nhiễm chìm đắm trong nɧu͙© ɖu͙©, không còn nhớ bất kỳ hình ảnh ân ái nào trước đây cùng Diệp Tử.
Trước đây, khi hai người làm chuyện ấy, Lạc Thư Nhiễm không thấy khác biệt gì. Bây giờ, côn ŧᏂịŧ to lớn của Diệp Tu khiến nàng mới bộc lộ dáng vẻ thèm khát và ham muốn. Lạc Thư Nhiễm như tìm được nam nhân đích thực của đời mình. Nếu nàng không ngu ngốc đã không lãng phí một đời như vậy. Mà nếu không có một đời kia, có khi nàng sẽ không biết được âm mưu của Diệp Tử, không biết được cái kết của Diệp gia. Đến lúc đó, hai người bọn họ cũng sẽ có kết cục không có gì tươi sáng hơn. Qua kiếp này, nàng sẽ không để Diệp Tử hại Diệp Tu và phá hủy hạnh phúc thật sự của mình.