Độc Phụ Sủng Phu

Chương 11: Ba Ngày Ân Ái ( H )

Môi Diệp Tu tìm tới môi Lạc Thư Nhiễm. Không còn sự dịu dàng, từ tốn mà đổi thành sự ham muốn chiếm hữu, sự khao khát bừng bừng đốt cháy hai thân thể. Đôi tay cứng cáp, sải tay rộng lớn bao phủ cơ thể nhỏ nhắn trong ngực. Đôi tay nam nhân kéo mở tất cả cảnh xuân tươi mát. Diệp Tu bắt lấy bên ngực, cúi xuống mυ'ŧ chặt, liếʍ lấy nhũ hoa của nàng.

“A Sử!” Lần này đến phiên Diệp Tu dìu dắt, Lạc Thư Nhiễm ngã đầu, hai tay giữ lấy đầu vai săn chắc của y để mặc cho Diệp Tu càn quét bộ ngực của mình đầy thỏa thích.

“Nhiễm Nhiễm…cảm ơn nàng”

“Phu quân, sao chàng lại cảm ơn thϊếp?”

“Cảm ơn vì nàng không chối bỏ ta”

[Ta mới cảm ơn chàng đã giúp ta tỉnh ngộ] Lạc Thư Nhiễm lắc đầu, ưỡn người rên la theo từng nụ hôn tới tấp trải khắp ngực nàng.

Diệp Tu đưa tay lần xuống bên dưới, chạm vào mảng ẩm ướt “Phu nhân, nơi này sao lại ướt như vậy?”

Hắn giả vờ hỏi hại Lạc Thư Nhiễm chỉ biết lắc đầu. Chàng muốn làm thì làm nhanh đi, cơ thể nàng sắp chịu không nổi rồi. Diệp Tu câu môi, tay đè lên hạt châu xoa xoa.

“A Sử…aa…không…”

Diệp Tu không cần phải học trong sách, cứ thế tự trải nghiệm cơ thể của nàng bằng bản năng. Thấy nàng không ngừng rêи ɾỉ, y biết đây là điểm nhạy cảm của nàng. Ngón tay y tìm ra rãnh giữa hoa huyệt, sờ sờ mấy cái bên ngoài rồi từ từ đút vào.

Lạc Thư Nhiễm căng người, ép chặt ngón tay hắn bên trong.

“Phu nhân, thả lỏng một chút, ta không vào được” Âm thanh âm trầm truyền đến bên tai.

Lạc Thư Nhiễm nhịn không được mở rộng hai chân để ngón tay càn quấy bên trong huyệt động. Hắn đi vào một ngón vẫn cảm thấy chưa đủ lại chọc thêm ngón thứ hai. Hai ngón tay ra sức chà xác lên vách thịt khiến Lạc Thư Nhiễm kêu la thất thanh.

“Phu quân…a..ư..ư…”

“Phu nhân, nàng thích không?”

Lạc Thư Nhiễm gật đầu lia lịa, Diệp Tu lại tiếp tục chọc ngoáy đem bao nhiêu nước theo ngón tay y chảy ra ngoài.

“Ư…A Sử…thế này…”

“Làm sao?”

Ngón tay y chọc ra thọc vào liên tục làm bên dưới nàng co thắt.

“Ư…a…thϊếp…a…phu quân” Lạc Thư Nhiễm bấu móng tay lên vai y, áp chế bớt sự tê dại bên dưới.

“Phu nhân, có phải sướиɠ không?” Hắn không biết cảm giác của nàng có giống hắn khi nàng mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của y không nhưng biểu cảm và âm thanh này quá mức mê mệt.

Lạc Thư Nhiễm tự động nhấp mông, phối hợp với ngón tay của y để làm mình sung sướиɠ.

Ngón tay y thần tốc mạnh mẽ chọc ra chọc vào làm cho nước dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra như nướ© ŧıểυ. Lạc Thư Nhiễm chịu không nổi cuối cùng trút ra hết trong tay y. Thân thể nàng xịu lơ gục trên vai y. Diệp Tu thỏa mãn vì bản thân đã khiến nàng sung sướиɠ đến mất hết sức lực.

“Nàng mệt lắm không?”

L*иg ngực nàng còn đập kịch liệt, hơi thở hổn hển, không thể mở miệng nói nổi. Diệp Tu để nàng dựa vào người, đôi tay y không nhàn rỗi mà ôm lấy mông nàng cọ vào côn ŧᏂịŧ của mình.

Bên dưới đã căng cứng trướng đau, theo dịch thể tràn lan của nàng thấm ướt lên cự vật, hắn đem mông nàng ma sát vào hạ thân.

“A Sử…chàng…muốn làm gì?” Bên dưới bị cọ làm nàng ngứa ngáy, khó chịu.

“Nhiễm Nhiễm, còn chưa làm đến bước cuối cùng” Diệp Tu bỏ nhỏ vào tai nàng.

Ý hắn muốn đi vào bên trong nàng. Hai người đều đã xuất ra, đều đã đạt cao trào, giờ hắn còn muốn đi vào. Nghĩ đến côn ŧᏂịŧ to lớn kia, Lạc Thư Nhiễm có chút co thắt hoa huyệt.

“A Sử…hay là để khi khác…”

“Khi khác là lúc nào? Hôm qua chúng ta bỏ lỡ một đêm, ta phải bù đắp cho nàng”

“Như…này được rồi, thϊếp sợ chàng sẽ mệt”

Diệp Tu mở miệng cười một cái. Hắn phì cười là sợ hắn mệt hay nàng mệt. Nhưng nàng đã làm hắn cứng rắn như vậy, hắn còn chưa có được nàng trọn vẹn, sao có thể buông tha.

Lạc Thư Nhiễm muốn rời khỏi người y nhưng đôi tay hắn quá mức dũng mãnh. Nàng dù có biết võ công cũng chưa chắc là đối thủ của y. Mà nàng cũng không muốn động thủ với phu quân của mình. Diệp Tu ghìm chặt người nàng, nắm lấy bên dưới đỉnh lên hoa huyệt.

Hai cánh hoa bị côn ŧᏂịŧ chọc vào, thêm mới vừa rồi được khơi thông nên dễ dàng bị tách ra. Diệp Tu đè mông nàng, để côn ŧᏂịŧ xâm nhập vào bên trong. Một cơn đau vô hình ập đến. Lần đầu tiên trao cho Diệp Tử không đau mấy vì y rất nhẹ nhàng mà côn ŧᏂịŧ cũng vừa phải. Còn bây giờ hai cánh hoa của nàng bị ép ra, để cây gậy khổng lồ kia chui vào trong. Giống như miệng nàng bị banh lớn ra vậy.

“Phu quân…đau…” Lạc Thư Nhiễm khẽ rên.

Diệp Tu dừng lại động tác. Bên dưới mới đi vào được một chút, hắn biết đã quá sức nàng khi phải dung nạp thứ to lớn của hắn nhưng của hắn đang thèm khát được bao phủ, chỉ muốn mau chóng chui tọt vào trong.

“Phu nhân, ráng nhịn một chút!” Diệp Tu dịu dàng dỗ dành, hôn lên trán, lên má, lên môi xoa dịu.

Lạc Thư Nhiễm mềm người trước sự ôn nhu kia, thử động thân đẩy bên dưới từ từ hút lấy nam căn vào trong.

“Phu nhân, đúng rồi, cố một chút nữa…a…”

Lạc Thư Nhiễm thì đau đến tái mặt còn Diệp Tu thất điên bát đảo khi nhồi trong hoa thịt chặt hẹp kia. Mồ hôi lấm tấm tuôn ra trên trán nàng. Diệp Tu cọ trán mình vào trán nàng, hơi thở trầm đυ.c, khoảng khắc kɧoáı ©ảʍ đang xâm chiếm lấp đầy cơ thể y.

“Nhiễm Nhiễm…nàng là của ta!”

Vốn dĩ nam nhân là người chủ động đi vào, thì dù nữ nhân có chịu đau vẫn là được nằm dưới mà chịu đựng. Còn Lạc Thư Nhiễm vừa chịu đau vừa lại tự mình động thân. Tuy rằng có chút ủy khuất nhưng vì Diệp Tu nàng sẽ cam tâm tình nguyện.

“A…aaa” Cuối cùng bên dưới đã gắt gao kẹp chặt vào nhau, Lạc Thư Nhiễm trân người thốt lên.

“Nhiễm Nhiễm, thật chặt, thật ấm áp, ẩm ướt” Diệp Tu mơ màng, chìm trong ái lạc vô hình. Hắn từng mơ được thao nàng, được đâm vào bên trong của nàng. Và bây giờ điều đó đã thành hiện thực. Diệp Tu không nhịn nổi mà bắt lấy cánh mông nàng nhấp nháp liên tục.

Lạc Thư Nhiễm chưa kịp hết đau lại bị cơn khoái lạc đánh ập kéo đến “Phu quân…a…phu quân…”

“Nhiễm Nhiễm, thật sướиɠ, nàng có cảm nhận được không?”

Lạc Thư Nhiễm ôm chặt cổ y, rên la liên hoàn thay cho lời hồi đáp. Mông nhấp đẩy liên tục, để côn ŧᏂịŧ cọ vào từng tầng từng lớp vách thịt đem lại cảm giác thống khoái vô hạn. Tuy việc này khiến nàng mất nhiều thể lực và nhức mỏi, ê ẩm hai chân nhưng kɧoáı ©ảʍ đã xâm chiếm hết mọi cảm xúc, chỉ còn hòa vào lạc thú tuyệt trần.

“Nhiễm Nhiễm…hà hà…hự hự…”

Bên dưới của nàng thắt chặt, mυ'ŧ chặt côn ŧᏂịŧ khiến Diệp Tu muốn bắn ra.

“A Sử…thϊếp chịu không nổi nữa…aaaa….”

“Nhiễm Nhiễm…cố chút nữa…chúng ta cùng tới”

Diệp Tu bóp chặt mông nàng, đỉnh côn ŧᏂịŧ vào sâu tận tử ©υиɠ rồi phun ra hết thảy vào hoa tâm.

Lạc Thư Nhiễm đỡ Diệp Tu nằm xuống. Nàng nằm trên l*иg ngực y, hai trái tim kịch liệt đập phập phồng.

“Nhiễm Nhiễm…nàng đã là của ta!”

“A Sử, thϊếp là của chàng!”

Thϊếp trao chàng tất cả những gì của thϊếp, mong chàng hiểu và tha thứ cho những lỗi lầm kiếp trước.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua khe hở rọi vào màn giường, hiện lên hình ảnh hai thân thể quần áo lỏng lẻo, buông lơi. Nữ tử gối đầu lên l*иg ngực trần rộng lớn đang thở ra đều đặn. Hai người trải qua một đêm mặn nồng, giấc ngủ chưa bao giờ say sưa đến thế.

Hạnh Thủy bên ngoài gọi hai tiếng không nghe ai đáp lại, thử gõ cửa mà bên trong im ắng lạ thường. Nàng tò mò khe khẽ đẩy cửa một cái, ló đầu vào xem xét. Xuyên qua màn rèm, hình ảnh mờ ảo của hai thân thể đang quấn quít nhau khiến l*иg ngực nàng đau nhói. Mới lúc sáng bọn họ còn vì nàng mà gây nhau, sao chỉ qua một đêm đã thành ra như vậy. Đôi tay bưng chậu nước run rẩy muốn rơi rớt. Nàng bật khóc, không kịp đóng cửa, đã vội quay đầu bỏ chạy.

[Đại thiếu gia, tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Ai là người ở bên chăm sóc cho chàng suốt năm qua mà chàng lại nhẫn tâm vứt bỏ ta như vậy?]

Hạnh Thủy vừa rời đi, Diệp Tu mở mắt, hạnh phúc ngập tràn khi nhận ra nàng đang gối đầu trên tay mình say giấc. Đêm qua nàng đã thuộc về hắn. Đêm qua bọn họ tuy chưa trọn vẹn nhưng đã dành cho nhau sự trân trọng và yêu thương. Hắn nhẹ xoa lên mái tóc buông rũ của nàng.

Lạc Thư Nhiễm cọ quậy, đem ngực trần ma sát vào người y. Hôm qua quần áo cũng không mặc lại, hai thân thể trần trụi ôm siết lấy nhau. Diệp Tu đưa tay sờ lên ngực nàng. Nàng vẫn không hay biết gì, để mặc y xâm chiếm. Bàn tay to lớn xoa bóp bầu ngực, vừa mềm vừa hoạt, khiến y không muốn buông tay. Ngón cái ấn lên nhũ tiêm, niết liên tục. Vì động tác mỗi lúc mỗi càn quấy, Lạc Thư Nhiễm ưm lên, mi tâm khẽ run rẩy.

“A Sử…” Nàng muốn mở miệng nũng nịu mới sáng sớm sao chàng lại hư hỏng thế nhưng cơ thể không tự chủ mà cọ sát vào người y.

Nàng nhiệt tình đáp trả lại cho hạ thân Diệp Tu ngóc lên, dựng thẳng. Tối qua không nhìn rõ, bây giờ thứ nam tính kia dựng đứng giữa hai chân, chỉa thẳng lên trời làm hạ thân nàng ngứa ngáy râm ran. Đầu nàng cuối xuống nên Diệp Tu không biết mặt nàng hiện lên một trận râm ran. Lạc Thư Nhiễm vươn tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ, vuốt ve lên xuống, còn liếʍ lấy đầṳ ѵú của y.

“Phu nhân….ưm…”

Diệp Tu bị Lạc Thư Nhiễm nắm lấy tiểu đệ, lại liên tục vuốt ve và hôn mυ'ŧ làm y thư sướиɠ hết cả người. Lạc Thư Nhiễm bò lên người y, dạng chân ngồi trên đùi, để côn ŧᏂịŧ đặt trước bụng mình.

Diệp Tu nằm dưới, thân thể cao to, l*иg ngực căng cứng. Dù y không hoạt động nhưng sao cơ bụng vẫn săn chắc thế này. Cả cơ thể tản ra sức hấp dẫn khiến Lạc Thư Nhiễm nhìn đến hoa mắt chóng mặt.

Diệp Tu nhìn tiểu nhân nhi dạng chân ngồi trên người mình, thân thể không mảnh vải che thân, lộ ra nguyên hình từng đường cong, lồi lõm khiến ánh mắt y dán chặt không rời.

Lạc Thư Nhiễm nâng người lên, không cần Diệp Tu phải làm gì mà bên dưới mật dịch đã thấm ướt, chỉ một cú phọt đã hút trọn tiểu đệ vào trong.

“A” Lạc Thư Nhiễm ngưỡng cổ mềm mại kêu lên.

Diệp Tu vươn tay nâng hai bầu vυ', kẹp lấy đỉnh nhọn cương lên tạo ra sự khoái lạc lan tỏa từ ngực đến hạ thân. Lạc Thư Nhiễm chống hai tay lên bụng y, dùng sức nâng mông cọ sát vào côn ŧᏂịŧ.

“Phu quân…aaa….”

“Phu nhân…nàng thật lãng”

“A Sử…chàng có thích thϊếp thế này không?” Tư thái yêu mị, ánh mắt mê li nhìn Diệp Tu.

“Ư…hà…hà…ta thích…ta thích Nhiễm Nhiễm như thế này. Nhiễm Nhiễm, động thân đi nào!”

“Phu quân, của chàng thật to, chọc sâu bên trong thϊếp” Lạc Thư Nhiễm liên tục nhấp mông đong đưa. Dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra tạo thành thứ âm thanh ái muội.

“Nhiễm Nhiễm….ư ư” Diệp Tu nhắm mắt cảm nhận hoa huyệt của nàng đang gắt gao bao phủ côn ŧᏂịŧ y. Tầng tầng lớp thịt xoắn chặt, kẹp y sung sướиɠ.

“A Sử, chàng sướиɠ không…aaaa” Nàng tự làm nhưng lại sung sướиɠ không cách nào khống chế nổi, nhịp điệu càng lúc càng cuồng dã.

“Nhiễm Nhiễm, nàng làm ta sướиɠ chết mất thôi. Nhiễm Nhiễm….hà…hà…ư…a”

Nam nhân dưới thân nàng khuôn mặt phát hỏa, đổ đầy mồ hôi, hơi thở hồng hộc, cánh môi phả ra những âm điệu nghe thật quyến rũ.

“Phu quân…thϊếp sướиɠ quá….”

“Phu nhân, sâu nữa lên, để côn ŧᏂịŧ tới tận cùng bên trong, nàng sẽ thấy sướиɠ hơn”

Nghe theo lời Diệp Tu, Lạc Thư Nhiễm nâng lên rồi ngồi xuống, từng cái nhói tới tận cùng, đỉnh lên khiến bụng nhỏ của nàng nhô lên.

“Phu quân…aaaa…thϊếp chịu không nổi nữa rồi…phu quân sướиɠ quá, thϊếp muốn ra”

“Nhiễm Nhiễm, đợi ta, kẹp chặt lấy ta!” Diệp Tu đem tay giữ chặt bên hông, giúp nàng đẩy sâu vào trong, đồng thời nam căn phình trướng, căng ra hết cơ, cơ hồ nới rộng huyệt động nàng ra thêm mấy phần. Cái huyệt động thần kỳ, có thể thu nhỏ, rồi giản ra, bao trọn côn ŧᏂịŧ như cái túi không đáy.

“A Sử, thϊếp chịu không nổi nữa…aaaaa”

“Nhiễm Nhiễm, ta ra…á á…ta ra đây!”

Côn ŧᏂịŧ của Diệp Tu như cung tên lao về phía trước với tốc độ cực đại, phun ra tất cả mấm mống vào hoa tâm của nàng. Hai chân Lạc Thư Nhiễm hư nhuyễn, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, nàng gục xuống ngực y, hơi thở và đầu óc tán loạn.

“Phu nhân, thật vất vả cho nàng” Diệp Tu vuốt ve tấm lưng trần, giúp nàng thư thái đôi chút.

“Phu quân, chàng cứ thế này sao thϊếp chịu cho nổi”

Không hiểu ý tứ của Lạc Thư Nhiễm, Diệp Tu khẽ nhói trong tim “Ta thật vô dụng”

Biết y hiểu lầm ý mình, Lạc Thư Nhiễm ngẩng đầu, hôn lên môi y một cái “Chàng hấp dẫn thế này, làm sao thϊếp chịu cho nổi. Chàng chẳng cần làm gì mà thϊếp cứ muốn được quấn quít mãi bên chàng. Chàng có phải yêu tinh mê hoặc người không vậy?”

Nàng… vì bị hắn hấp dẫn mà động tình ư. Diệp Tư lặng người ngắm nhìn nụ cười xinh tươi trên gương mặt thê tử yêu dấu. Tay y vuốt ve bên má nàng.

“Được nàng muốn, ta thật vinh dự”

Lạc Thư Nhiễm chìm trong ánh mắt mê tình kia, không chịu nổi lại cúi xuống hôn lên môi y. Diệp Tu luồn tay vào tóc nàng, siết nhẹ mái đầu, để môi nàng dán chặt lên môi y, nụ hôn kéo mang theo bao nhiêu trầm mê khó dứt. Nếu không vì có người tới gọi phụ mẫu đang đợi hai người dậy dùng bửa sáng, không biết cả hai còn ôm hôn, quấn quít nhau tới khi nào