“Thật sao?” Cơ Phù Dạ nói với giọng khàn khàn, hắn nghe thấy giọng mình có chút khô khốc.
Trong lòng ngoài sự vui mừng tột độ, còn có nhiều cảm xúc phức tạp khó nói thành lời.
“Ngươi có thể không tin.” Giọng điệu Ly Ương thản nhiên, Cơ Phù Dạ tin hay không tin, đối với nàng cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Tay phải Cơ Phù Dạ nắm chặt thành quyền, hắn nhìn nàng, trầm mặt rồi chậm rãi hỏi: “Vậy ta cần phải trả giá những gì?”
Hắn không bao giờ tin rằng trên đời này có bữa trưa miễn phí.
“Trả giá?” Ly Ương nhìn hắn, ánh mắt đảo qua toàn thân hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, “Nói thật, trên người ngươi, thật sự không có thứ gì đáng để bản tôn ra tay.”
“Mà bản tôn, cũng không phải là người tốt bụng làm ơn không cầu báo đáp.”
“Vậy thì thế này đi.” Giọng Ly Ương trầm xuống, nàng giơ tay điểm lên ngực Cơ Phù Dạ, “Từ nay về sau, ngươi sẽ làm theo lệnh bản tôn, Bích Lạc Hoàng Tuyền, sống chết không hối hận, đợi đến khi bản tôn giải quyết xong mối hận cũ, ngươi sẽ được tự do, thế nào?”
Mối hận cũ?
Cơ Phù Dạ nhớ lại những lời hôm đó Ly Ương nói với Mộ Dung Khuê, mối hận cũ của nàng, chính là chỉ Tinh Lạc Tiên Quân của Cung Hành Anh sao?
Như đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì, Ly Ương nhếch môi cười nhạt: “Người có thù với ta, không chỉ là tiên quân ở Tam Trọng Thiên, còn có thần ma mà cả tiên yêu cũng phải kiêng dè. Nếu ngươi theo ta, con đường phía trước sẽ đầy chông gai, có lẽ là kết cục xác không toàn thây.”
“Như vậy, ngươi chọn thế nào?”
Cơ Phù Dạ ngẩng đầu nhìn nụ cười dữ tợn đọng lại trên mặt Túc Nam Sơn, bất đắc dĩ nhếch khóe môi: “Ta còn có lựa chọn nào khác sao?”
Nếu hắn không đồng ý, vị tiền bối này chắc chắn sẽ không ngần ngại nhìn hắn chết trong tay Túc Nam Sơn.
“Chết dưới tay hắn, thần hồn ngươi còn có thể nhập luân hồi.” Giọng Ly Ương có chút mờ ảo, “Theo ta, có lẽ ngay cả thần hồn cũng sẽ bị tiêu tan.”
Nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ, Cơ Phù Dạ nghĩ.
Nhưng trong lòng hắn lại không có nhiều cảm giác sợ hãi.
Cơ Phù Dạ rất rõ, đây là cơ hội duy nhất mà hắn có để khôi phục tu hành cho đến bây giờ, nếu bỏ lỡ, không biết sau này liệu còn có cơ hội như vậy hay không.
Như vậy xem ra, lựa chọn thế nào không cần phải do dự nữa.
“Cơ Phù Dạ, nguyện tuân theo lệnh tôn thượng——” Hắn cúi đầu trước Ly Ương, tỏ lòng kính phục.
Một luồng hắc khí từ đầu ngón tay Ly Ương chui vào tim Cơ Phù Dạ, sắc mặt hắn tái nhợt, chỉ cần Ly Ương muốn, nàng có thể lấy mạng hắn chỉ bằng một ý niệm.
Cơ Phù Dạ ôm lấy ngực, cảm giác như bị người khác khống chế, tính mạng nằm trong tay người khác, đây là lần đầu tiên trong đời hắn lĩnh hội.
Ly Ương khẽ động tâm niệm, không khí xung quanh như gợn sóng, thời gian của thế giới này lại tiếp tục chảy, cũng vào lúc này, chân trời vang lên một tiếng sấm sét, mây tụ lại, màu sắc bầu trời đột ngột thay đổi.
Khống chế thời gian, ở phàm thế này, đã là sức mạnh Thiên Đạo không cho phép.
Nàng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, mây đen đang tụ lại bị quét tan, chỉ còn lại tiếng sấm vang dội, phát ra tiếng gầm không cam lòng.
Con rồng lửa vốn đang lao tới Cơ Phù Dạ quay một vòng trên không trung, ngọn lửa trên thân lại càng rực rỡ hơn, sau đó lập tức quay đầu tấn công Túc Nam Sơn.
Cơ Phù Dạ rõ ràng đã mất hết tu vi, làm sao có thể khiến hỏa phù của mình phản chủ?! Túc Nam Sơn nhìn thấy cảnh này, trong lòng vừa sợ hãi vừa giận, chẳng lẽ có người ra tay giúp hắn?!