Ngọn lửa sáng rực bốc lên, một con rồng lửa màu đỏ từ phù văn trước mặt Túc Nam Sơn gầm thét bay ra, lao thẳng về phía Cơ Phù Dạ.
Sư tử bắt thỏ cũng phải dùng hết sức, Túc Nam Sơn cũng không vì thức hải của Cơ Phù Dạ đã vỡ nát, không thể ngưng tụ linh lực mà giữ lại, đòn này xuống, Cơ Phù Dạ chắc chắn sẽ không còn xác.
Khóe miệng Túc Nam Sơn không kiềm chế được nhếch lên một nụ cười đắc ý.
“Ngươi sắp chết rồi.”
Thời gian dường như dừng lại, con rồng đỏ rực lơ lửng trong không trung cách đó một trượng, nụ cười trên khóe miệng Túc Nam Sơn vẫn chưa biến mất, mọi thứ xung quanh như đều dừng lại ở khoảnh khắc này.
Cơ Phù Dạ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, dồn dập và sống động, khoảnh khắc này, hắn vẫn còn sống.
Tiếng chuông nhỏ lại vang lên bên tai, Ly Ương xuất hiện trước mặt Cơ Phù Dạ, tóc đen y phục đen, giống như tử thần đến từ u minh.
"Tiền bối." Hắn nghe thấy tiếng tim đang đập của mình, chậm rãi nói.
"Ngươi sắp chết rồi." Ly Ương đứng trước mặt Cơ Phù Dạ, hắn gần như có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo như băng của của nàng rơi trên mặt mình.
Nỗi sợ hãi trong lòng Cơ Phù Dạ trong chớp mắt tan biến hết, hắn gật đầu: "Đúng vậy."
Một đòn này của Túc Nam Sơn, hắn không thể tránh được.
"Ngươi không sợ sao?"
"Đương nhiên là sợ." Cơ Phù Dạ nói xong, nở một nụ cười, trên mặt có một vẻ ôn hòa kỳ lạ. "Nhưng may mắn thay, bây giờ ta vẫn còn sống."
Có thể khiến thời gian dừng lại, năng lực như vậy, tiên quân bình thường cũng không thể làm được.
Ngay cả phụ thân của hắn...
Ly Ương nhìn nụ cười nhợt nhạt trên mặt hắn, chậm rãi nói: "Khuôn mặt này của ngươi, trông thật đáng ghét."
Cơ Phù Dạ ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ rằng nàng lại nói như vậy.
Cố Lăng Sương có thể được phụ thân của Cơ Phù Dạ coi trọng dù chỉ là một người phàm, dung mạo tất nhiên là tuyệt sắc, mà Cơ Phù Dạ thừa hưởng những ưu điểm của cả cha và nương, sinh ra đương nhiên cũng là long chương phượng tư.
Cho dù mất hết tu vi, cũng không ai có thể nói rằng hắn không đẹp.
Đây là lần đầu tiên trong đời có người nói rằng hắn trông đáng ghét.
Trên mặt Cơ Phù Dạ lộ ra một chút ngạc nhiên.
So với vẻ mặt bình thản như thường ngày, thì vẻ này lại khiến Ly Ương cảm thấy thuận mắt hơn một chút.
"Bị người ta từ hôn là một bộ mặt chết chóc như vậy, sắp mất mạng cũng là bộ mặt chết chóc này, chẳng lẽ ngươi thực sự không oán hận sao?"
Cơ Phù Dạ không ngờ nàng lại hỏi như vậy.
Qua lớp lụa mỏng, hắn không thể nhìn thấy thần sắc trong mắt Ly Ương.
Hắn nên trả lời thế nào đây?
Phải trả lời thế nào mới làm nữ tử trước mặt hài lòng, phá vỡ cục diện này?
Cơ Phù Dạ từ trước đến nay luôn giỏi đoán lòng người, nhưng hắn không biết lai lịch của Ly Ương, cũng không biết tính tình nàng ra sao, tự nhiên cũng không biết câu trả lời như thế nào mới là điều nàng muốn nghe.
Hắn rũ mi mắt, nếu đã như vậy, những gì hắn có thể làm, dường như chỉ có thể là trả lời thành thật.
"Trong lòng ta đương nhiên là oán hận không nguôi." Mặt mày Cơ Phù Dạ hiện lên một vẻ uất ức.
"Ta bị người ta ám hại khiến thức hải bị phá vỡ, phụ thân lại không có ý định thay ta đòi lại công đạo, chỉ vì người hại ta là nhi tử mà ông ấy coi trọng, thiên tư tuyệt đỉnh, tiền đồ vô lượng."