Những người đứng sau thiếu niên hiển nhiên không thể giữ được bình tĩnh như hắn, một thiếu niên cao giọng nói: “Cơ Phù Dạ, ngươi đây là có thái độ gì vậy?! Ngươi tưởng mình vẫn là Phù Dạ công tử trước kia sao, dám vô lễ với đại ca ta như vậy, xem hôm nay ta không dạy dỗ ngươi một phen!”
Lời này vừa tuôn ra khỏi miệng, mấy thiếu niên Mộ Dung thị khác cũng rục rịch, có thể đạp lên Phù Dạ công tử cao cao tại thượng ngày trước, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta thấy kích động không thôi.
Mặt quản gia Cố phủ biến sắc, Mộ Dung gia chẳng lẽ định động thủ với thiếu gia Phù Dạ trong Cố phủ sao? Thật quá đáng!
Cơ Phù Dạ đứng yên lặng trước đám thiếu niên Mộ Dung thị, mặc dù mất hết tu vi, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút sợ hãi.
Thiếu niên Mộ Dung thị giận dữ, lập tức rút kiếm bên hông , nhưng chưa kịp vung xuống, đã bị thiếu niên đứng đầu dùng vỏ đao chặn lại, trở tay ép hắn thu kiếm vào vỏ.
Thiếu niên trầm giọng liếc nhìn Cơ Phù Dạ một cái, lạnh lùng nói: “Không được vô lễ!”
Mộ Dung và Cơ Phù Dạ vẫn chưa hủy bỏ hôn ước, nếu vì bọn họ làm hỏng việc muội muội từ hôn, trở về nhất định sẽ bị các trưởng lão trách phạt.
“Đại ca——”
Thiếu niên giận dữ quát: “Câm miệng!”
Thiếu niên chỉ đành ngậm ngùi im lặng, cúi đầu vẻ uất ức.
Một đám thiếu niên Mộ Dung thị cũng nhìn Cơ Phù Dạ với ánh mắt không thiện cảm, nhưng vì kiêng dè uy nghiêm của thiếu niên kia mà không dám có hành động khác, trong lòng thực sự rất bực bội.
Mà Cơ Phù Dạ như thể không để ý tới bọn họ đang mạnh mẽ kiềm chế cơn giận, ngược lại mỉm cười nhẹ nhàng, ung dung bước đi vào chính sảnh.
“Phù Dạ công tử này, quả nhiên là khiến người ta chán ghét!” Thiếu niên thì thầm. “Đã là hổ xuống đồng bằng, còn dám ngạo mạn như vậy!”
Thiếu niên quay đầu cho hắn một cái tát vào sau gáy: “Hắn nếu là hổ xuống đồng bằng, vậy chúng ta thành cái gì!”
Tiểu tử ngốc này nói chuyện cũng không suy nghĩ.
Trong chính sảnh của Cố phủ, Cố Lăng Quân và người của Mộ Dung gia ngồi đối diện nhau, trong lòng vô cùng phức tạp.
Phù Dạ vừa được đưa về Cố gia không đầy một tháng, Mộ Dung gia nhận được tin, liền lập tức tìm tới cửa từ hôn, quả thật là lòng người dễ thay đổi, nhân tình lạnh lẽo.
“... Hôm trước Âm Nhi quỳ trước mặt phụ thân nàng, chỉ nói một lòng hướng đạo, không muốn dính vào tình cảm nam nữ. Huynh trưởng ta đương nhiên không chịu đồng ý, lập tức trách mắng nàng một trận, ai ngờ nàng cứ thế quỳ mãi không dậy. Lại qua vài ngày, thấy nàng ý chí kiên quyết, quyết không chịu đứng dậy, mắt thấy nữ nhi ngày càng suy yếu, huynh trưởng ta thực sự không còn cách nào, chỉ đành đáp ứng yêu cầu của nàng, mới có chuyến đi hôm nay.”
“Cố đạo hữu cũng làm phụ mẫu, hẳn là thấu hiểu nỗi khổ tâm của huynh trưởng ta.” Nam nhân trung niên bên cạnh Cố Lăng Quân nói, thở dài một tiếng, trên mặt mang nụ cười bất đắc dĩ. “Chuyện đã đến nước này, chẳng bằng hai nhà chúng ta giải trừ hôn ước, việc này quả thật là do Âm Nhi tùy hứng, đều do chúng ta làm trưởng bối nuông chiều, dưỡng thành tính tình như vậy.”
Cố Lăng Quân tất nhiên không tin những lời này.
Ông mân mê chén trà, trong mắt tựa như có điều suy nghĩ.
Theo ý của Cố Lăng Quân, ông không muốn Cơ Phù Dạ và Mộ Dung Âm giải trừ hôn ước. Phù Dạ hiện giờ mất hết tu vi, nếu cuộc hôn sự này có thể thành, tương lai sẽ có nơi nương tựa, chính mình cũng coi như xứng đáng với người đã khuất là Lăng Sương.