“Mộ Dung huynh, cuộc hôn sự này là do em gái ta và gia chủ Mộ Dung định ra nhiều năm trước, làm sao có thể dễ dàng thất hứa được?” Cố Lăng Quân đặt chén trà xuống, cất giọng: “Nguyên nhân trong đó, Mộ Dung huynh đã đích thân đến đây giải thích, Cố mỗ tất nhiên không có lý do không tin, nhưng thiên hạ người đời chưa chắc biết nội tình. Dù Cố mỗ có thể hiểu, nhưng người đời khó tránh cho rằng, Mộ Dung gia vì thức hải của Phù Dạ đã vỡ nát, tiền đồ mất hết mà từ hôn, Mộ Dung gia chẳng phải thành kẻ xu nịnh, vong ân bội nghĩa ư——”
Người ngồi trước mặt ông chính là lục thúc của Mộ Dung Âm, Mộ Dung Khuê, lần này đến phủ Cố từ hôn, do Mộ Dung Khuê dẫn đầu dẫn theo đệ tử trong tộc đến, Mộ Dung Âm và phụ thân nàng ta không định đích thân ra mặt.
Nghe lời Cố Lăng Quân nói, sắc mặt Mộ Dung Khuê không khỏi thay đổi, ông ta làm sao mà không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Cố Lăng Quân.
Không ngờ tên họ Cố này cũng có chút cốt khí.
Chỉ là cuộc hôn sự này, hôm nay ông nhất định phải từ bỏ.
Minh châu của Mộ Dung gia, sao có thể sánh với phế nhân mất hết tiền đồ chứ.
Ngón tay ông ta gõ hai cái lên bàn, Mộ Dung Khuê hạ quyết tâm, không vòng vo nữa, trực tiếp nói: “Lần này đến từ hôn, không chỉ là ý của huynh trưởng ta.”
“Huynh trưởng ta vốn cũng không muốn thất hứa, làm kẻ bội tín bội nghĩa.” Mộ Dung Khuê thở dài một tiếng: “Nhưng vài tháng trước, huynh trưởng ta dẫn Âm Nhi lên tam trọng thiên, dự tiệc mừng thọ của một vị tiên nhân ở cung Hành Anh, ai ngờ Âm Nhi lại may mắn được chủ nhân cung Hành Anh để mắt đến.”
Nói đến đây, Mộ Dung Khuê có chút đắc ý.
Ông ta dường như đã quên rằng, Mộ Dung gia có cơ hội lên cung Hành Anh, cũng là nhờ danh nghĩa thông gia với Cơ gia.
Mộ Dung phái người đến Cơ gia, muốn thông báo lại chuyện này, nhưng nghe tin Cơ Phù Dạ trong một trận tỷ thí bị thức hải vỡ nát, tu vi mất hết, bị đưa về Cố gia.
Mộ Dung Khuê nhìn Cố Lăng Quân, trên mặt mang nụ cười chắc chắn: “Âm Nhi nhà ta không bao lâu nữa sẽ lên tam trọng thiên, theo tiên quân tu hành. Lần đi này không biết bao lâu, tiên phàm khác biệt, Cố gia chủ hẳn là rõ điều này.”
Cơ Phù Dạ đạo đồ đã bị hủy, thọ mệnh dài quá chỉ là hơn trăm năm, còn Mộ Dung Âm lên tam trọng thiên, theo tiên quân tu hành, tương lai cũng có hy vọng trở thành tiên nhân trên tam trọng thiên.
Đến lúc đó dung nhan Mộ Dung Âm vẫn như cũ, còn Cơ Phù Dạ đã hóa thành một nắm đất vàng.
“Thay vì cưỡng cầu một cuộc hôn sự không thích hợp, Cố đạo hữu chẳng bằng tìm cho hiền chất một nữ tử môn đăng hộ đối, cầm sắt hòa hợp, bạch đầu giai lão, chẳng phải tốt hơn sao?”
Cố Lăng Quân trầm mặc không nói, vì ông biết, Mộ Dung Khuê nói đúng.
“Huống chi chuyện từ hôn, cũng là ý của tiên nhân ở cung Hành Anh.” Mộ Dung Khuê ý vị thâm trường nói.
Chủ nhân cung Hành Anh tên là Tinh Lạc, nguyên thân cũng chỉ là một đóa lan thảo bình thường, may mắn được nhập thần giới ngọc triều cung tu hành, thành tựu tiên quân tu vi.
Đường đường là tiên quân, tất nhiên có tự cao của mình.
Bếu bà ấy đã để mắt tới Mộ Dung Âm làm đệ tử của mình, làm sao có thể cho phép đệ tử của mình lại thành thân với một phế nhân đạo đồ đã bị hủy, liền ngầm ra hiệu cho Mộ Dung gia từ bỏ hôn ước này.