Mùa đông, cây cối thưa thớt, nhìn thoáng qua phía xa, khiến người ta cảm thấy vài phần hiu quạnh.
Bên ngoài chính sảnh của Cố phủ, hơn mười tu sĩ mặc áo bào gấm màu trắng ngà đứng chờ trước cửa, khí tức ẩn giấu, trên ống tay áo thêu biểu tượng độc đáo của Mộ Dung gia.
Đoàn người đa số là thiếu niên, người lớn tuổi nhất dẫn đầu cũng chỉ là một thiếu niên khoảng hai mươi.
Nghe thấy tiếng bước chân, các thiếu niên đồng loạt quay đầu, ánh mắt soi mói và khinh miệt dần dần đổ dồn về phía Cơ Phù Dạ.
Ngày trước, trong mắt thiên hạ, Mộ Dung gia phải trèo cao mới với được Cơ Phù Dạ, nhưng bây giờ, lại là Cơ Phù Dạ với thức hải vỡ nát đã không xứng với viên minh châu sáng nhất của nhà Mộ Dung. Thật sự khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác hả hê.
Những thiếu niên Mộ Dung gia này luôn nghe người khác nói họ có được ngày hôm nay là nhờ bám víu vào Cơ gia.
“Phù Dạ công tử?” Thiếu niên tu sĩ đứng đầu liếc nhìn Cơ Phù Dạ, cười như không cười nói.
Thiếu niên nhìn về phía quản gia Cố gia: “Hắn chính là Cơ Phù Dạ sao?”
Giọng điệu mười phần khinh miệt.
Những năm gần đây, Cố gia nhiều lần nhờ Mộ Dung gia giúp đỡ, quản gia cho dù không thích thái độ cao cao tại thượng này của hắn, cũng chỉ có thể đè nén bất mãn trong lòng, thấp giọng đáp vâng.
“Phù Dạ công tử trong truyền thuyết, dường như cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.” Thiếu niên đánh giá Cơ Phù Dạ từ trên xuống dưới, trên mặt tràn đầy sự khinh thường.
Ngay sau đó, hắn lại như bừng tỉnh đại ngộ: “Nhưng là ta đã quên, giờ đây thức hải của Phù Dạ công tử đã vỡ nát, sớm đã trở thành phế nhân, tất nhiên không thể so sánh với trước đây.”
Đúng như câu nói phượng hoàng rụng lông không bằng gà, trước kia Cơ Phù Dạ cao cao tại thượng, mặc dù Mộ Dung gia có kết thân với hắn, hắn cũng không bao giờ đến cửa bái kiến. Mỗi khi lễ tết, gia chủ còn phải dẫn theo các trưởng lão lên Tam Trọng Thiên bái kiến, những kẻ hậu bối như bọn họ, ngay cả gặp mặt hắn cũng khó như lên trời.
Còn bây giờ, một phế nhân mất hết toàn bộ tu vi, ngay cả tư cách để Mộ Dung Âm đích thân tới từ hôn cũng không có.
Thiếu niên âm thầm nghĩ, viên minh châu của Mộ Dung gia, không phải là thứ Cơ Phù Dạ trước mắt có thể với tới.
Dưới ánh mắt mang vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ của thiếu niên, vẻ mặt Cơ Phù Dạ vẫn như thường, hắn nhạt nhẽo liếc mắt nhìn thiếu niên đó một cái, không nói nhiều lời.
Cứ như thể trên áo vô tình dính phải bụi bẩn, không đáng để tâm.
Mặt mày thiếu niên lóe lên một sự xấu hổ, Cơ Phù Dạ không nịnh nọt bọn họ thì thôi, lại còn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng này.
Đến tình cảnh hiện tại, Cơ Phù Dạ dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy, hắn còn gì để kiêu ngạo nữa?!
Thiếu niên siết chặt vỏ đao, là thiếu gia của Mộ Dung gia, hiếm khi bị người ta coi thường như vậy, trong lòng tất nhiên không vui. Nhưng lúc này hắn lại không thể ra tay bừa bãi. Nếu Cơ Phù Dạ vì lời lẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn mà chủ động ra tay, hắn phản kích cũng là hợp tình hợp lý, nhưng nếu là hắn chủ động ra tay, chẳng phải thành Mộ Dung gia ỷ mạnh hϊếp yếu sao.
Hôm nay hắn theo trưởng bối tới đây, là để thay Âm Dương muội muội từ hôn, nếu vì một chút tức giận nhất thời mà động thủ đả thương Cơ Phù Dạ, sự việc e rằng sẽ rất khó xử lý. Việc nhỏ không nhịn được thì hỏng việc lớn, dù sao Cơ Phù Dạ đã là phế nhân, muốn dạy dỗ hắn, sau này nhất định có rất nhiều cơ hội.