Hai người rất nhanh đã đến đích.
Văn thị tính tình lãnh đạm, đối với ai cũng không mặn không nhạt, nếu không phải mặt mày thế tử có vài phần giống nàng, căn bản không thể nhìn ra hai vị này vậy mà là một đôi mẹ con.
Nhìn thấy Tôn Tử Bách, quản sự nơi này cô cô Tĩnh Li cũng khó nén kinh ngạc, bởi vì vị tổ tông này quanh năm suốt tháng cũng khó mà đến đây quá hai lần.
Tĩnh Li là nha hoàn hồi môn của Văn thị, cũng là người đắc lực nhất bên cạnh mẫu thân hiện giờ, nguyên chủ bởi vì sự lãnh đạm của mẫu thân nên cũng không thích vị này, nhưng Tôn Tử Bách thấy nàng lại lễ phép gọi, “Li cô cô.”
Tĩnh Li lại bị kinh hãi lần nữa.
“Mẫu thân ở không, ta hiện tại đi vào có tiện không?”
“Thế tử gia chờ một lát, nô tỳ sẽ đi bẩm báo liền.”
Rất nhanh, Li cô cô trở ra dẫn Tôn Tử Bách đi vào.
Đập vào mắt sạch sẽ trang nhã, Văn Uyển Nhi tuy rằng đã qua ba mươi, nhưng diện mạo khí chất đều rất xuất chúng, chỉ là tính tình lãnh đạm, một đôi mắt sâu không thấy đáy, không nhìn ra hỉ nộ, đối với nguyên chủ càng lạnh lùng đến mức nguyên chủ không thể cảm nhận được chút tình thương của mẹ nào ở trên người nàng, nguyên chủ bởi vậy trong lòng oán trách vị mẫu thân này, từ nhỏ đã không gần gũi.
“Mẹ.”
*: ở đây công gọi 娘亲, thân mật hơn 母亲
Tôn Tử Bách tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh nàng, nhưng chủ tớ đối diện lại rất kinh ngạc.
Nguyên chủ không gần gũi với nàng, nhìn thấy cũng chỉ kêu mẫu thân không giống nhi tử nhà bình thường gọi mẹ thân mật như vậy.
Văn Uyển Nhi ừ một tiếng, trên mặt vẫn bình đạm như cũ, nhưng đáy máy vẫn vì tiếng gọi mẹ này mà hơi gợn sóng.
“Đã ăn sáng chưa?”
Ban nãy ở chỗ lão thái thái đã bị đút đến no căng, nhưng Tôn Tử Bách vẫn nói, “Vẫn chưa, chỗ mẹ có đồ ăn ngon không ạ?”
Hai chủ tớ tuy rằng đối với chuyện thế tử tính tình đại biến trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng loại thay đổi này chung quy vẫn tốt, khóe miệng Li cô cô giấu không được nụ cười, Văn Uyển Nhi lại quay đầu phân phó bà đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Trong phòng tức khắc chỉ còn lại hai mẹ con không quá gần gũi này, Tôn Tử Bách vốn đơn giản mang mục đích cải thiện quan hệ mà tới, y phải làm sao để sự xấu hổ này không tiếp tục?
Cũng may Li cô cô rất nhanh đã mang đồ ăn sáng lên, hai mẹ con an tĩnh ăn cùng nhau, nhưng Văn Uyển Nhi đã nhìn quen nhi tử cà lơ cà phất ăn chơi trác táng, thấy y ở trước mặt mình ăn ngấu nghiến dáng vẻ không hề e dè, trong lòng nhịn không được lần nữa sinh ra chút khác thường.
“Vậy gặp phải chuyện gì rồi?”
Tôn Tử Bách ngẩng đầu, “Không có, vì sao mẹ lại hỏi như vậy?”
Văn Uyển Nhi rũ mắt, nàng là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, người lại xinh đẹp vô cùng, trong đầu Tôn Tử Bách nhớ lại dáng vẻ cha nguyên chủ, không thể không nói, nếu không phải hoàng đế chỉ hôn, người cha kia thật sự không xứng với người mẹ này, cũng khó trách vị này vẫn luôn lãnh lãnh đạm đạm, không phải nàng diễn, nàng thật sự không hợp với từ trên xuống dưới phủ này.
“Ngươi rất ít đến chỗ của ta.”
Tôn Tử Bách lập tức cười nói, “Là hài nhi sai rồi, sau này nhất định thường xuyên tới thăm nom mẹ.”
Văn Uyển Nhi hơi giật mình, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.