Tôn Tử Bách hừ lạnh một tiếng, “Ngươi mở miệng ngậm miệng đều là A Mặc, ngươi còn nói không liên quan đến hắn?”
“Còn nữa, ngươi không liên quan đến hắn thì đêm nay tới hầu phủ làm gì? Đến chơi à?”
Tiêu Diệc Diễm nghẹn họng, “Thế tử nếu yêu hắn, vì sao phải bức ép hắn như vậy khiến hắn phải khó xử? Hắn tuy rằng đã từng cũng ta yêu nhau, nhưng cuối cùng vẫn có duyên không phận,” Tiêu Diệc Diễm mặt đầy chua xót, còn có không cam lòng và khuất nhục không thể nói ra, nếu không phải vì xuất thân của hắn, làm sao lại có thể đem người thương đẩy đến trong lòng ngực của kẻ khác? “Thế tử nếu đã cưới hắn, thì nên yêu hắn bảo hộ cho hắn.”
“Chậc,” Tôn Tử Bách nhíu mày, “Làm sao mà còn có đạo đức cho kẻ bắt cóc nữa?”
Tiêu Diệc Diễm có chút không hiểu lời này ý gì, chỉ nghe Tôn Tử Bách đột nhiên chuyển hướng, “Ngươi rất không cam lòng đúng không?”
Tiêu Diệc Diễm cắn răng, không cam lòng trong mắt quá rõ ràng.
“Ngươi nhất định đang oán trách ông trời bất công, không cho người đầu thai vào nhà tốt, mà bổn thế tử sở dĩ có thể áp đảo phía trên ngươi, có thể cưới người thương của ngươi, đều là bởi vì bổn thế tử có một ông nội tốt, cho nên cũng không phải ngươi không bằng bổn thế tử, thậm chí ngươi so với bổn thế tử còn mạnh hơn gấp trăm lần, chỉ là bại bởi xuất thân của bổn thế tử mà thôi.”
“Đúng như vậy không?”
Tiêu Diệc Diễm châm chọc cười, “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Đương nhiên không phải,” Tôn Tử Bách lắc đầu, “Bổn thế tử thân phận quyền quỷ tất nhiên quan trọng, nhưng mà ngươi có nghĩ đến hay không Tiêu Diệc Diễm, ông nội mà bổn thế tử dựa dẫm vào độ tuổi như ngươi, bất quá cũng chỉ là một vũ phu hoang dã, bị người đời không dung, thân phận của ông thậm chí kém xa so với thân phận hiện tại của ngươi, nhưng ông dựa vào nỗ lực của chính mình cuối cùng thay đổi vận mệnh, lúc này mới có địa vị bổn thế tử như bây giờ.”
“Cho nên ngươi muốn trách, nhiều nhất chỉ có thể trách tổ tông Tiêu gia nhà ngươi vô năng mà thôi.”
“Còn có thân phận thứ tử của người tất nhiên gian nan, nhưng Tiêu gia thế lực to lớn, ngươi có rất nhiều cơ hội để thay đổi vận mệnh, bổn thế tử nhớ rõ thái phó đương triều chính là con vợ lẽ, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng phải gọi hắn một tiếng lão sư, cho nên con vợ lẽ không phải là cái cớ, ngươi chỉ là vô năng mà thôi.”
“Đến nỗi ngươi và A Mặc của ngươi, quen biết đã hơn một năm, trước khi bổn thế tử biết đến hắn các ngươi có quá nhiều cơ hội có thể kết thành vợ chồng, nhưng các người khăng khăng không làm, hiện tại bỏ lỡ trái lại chỉ trích bổn thế tử phá hủy nhân duyên của các ngươi, ngươi không cảm thấy buồn cười sao?”
“Dù sao xét đến cùng đều là Tiêu Diệc Diễm ngươi vô năng, ngươi làm sao có thể lấy sự vô năng của mình đổ lỗi lên trên đầu người khác? Hiện tại còn vì não toàn yêu đương mà làm ra chuyện ngu xuẩn lỗ mãng như vậy, hại người hại mình không nói, còn liên lụy biết bao nhiêu người, như vậy, còn có mặt mũi gì mà không cam lòng? Này chẳng lẽ không phải là đáng đời à?”
Sắc mặt Tiêu Diệc Diễm trắng bệch, thất bại trong lòng càng thêm mãnh liệt, hắn quả thật lòng có khát vọng, cũng rất nhiều lần hy vọng vào tương lai của hắn và A Mặc, nhưng rốt cuộc không có thời cơ thích hợp để nói ra tất cả, xác nhận tất cả, đến hiện tại hết thảy đều trở thành trò cười, còn hại đến A Mặc, chẳng lẽ hắn thật sự chính là một tên ngu xuẩn không bằng người đến như vậy sao?
Nhưng rõ ràng không phải, người này trời sinh tôn quý, y vốn không biết mình thân là con vợ lẽ lại không được gia tộc coi trọng có bao nhiêu gian nan, y chỉ là một kẻ chỉ biết nói mà không nghĩ đến người khác mà thôi.
“Cho nên, ngươi có tư cách gì khiến bổn thế tử buông tha cho Tần Mặc? Ngươi vốn không có tư cách nói điều kiện với ta.”