Thấy gương mặt Trang Tửu lộ vẻ ngờ vực, người phụ nữ tiếp tục giải thích.“Sau khi mẹ cháu qua đời, dì đã có đến nhà tìm cháu vài lần, định đón cháu về sống cùng với dì. Nhưng hình như cháu đã dọn đi. Lúc dì đến, ngôi nhà cháu ở trước đây đã trống không.”
Trang Tửu ngẩn người, trong đầu dường như xuất hiện ký ức mơ hồ.
Khi 6 tuổi, cô đã mất cả ba lẫn mẹ, ký ức về thời điểm đó rất mờ nhạt. Nhưng khi nghe lời nói của Phong Tĩnh An, cô dần nhớ lại những mảnh ký ức rời rạc thời thơ ấu.
Trong ký ức mơ hồ của Trang Tửu, mẹ cô thường xuất hiện trong bộ áo blouse trắng, với nụ cười dịu dàng và ánh mắt luôn tràn đầy sự yêu thương.
Cô nhớ mình từng ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trong phòng nghiên cứu của mẹ, nhìn mẹ tập trung làm việc bên những chiếc bàn đầy dụng cụ phức tạp. Những tiếng “tích tắc” của đồng hồ treo tường hoà cùng tiếng gõ nhẹ của bút trên giấy, tạo thành âm thanh yên bình trong không gian ấy.
“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì đấy ạ?”
Cô bé Trang Tửu lúc đó chỉ khoảng bốn, năm tuổi, đôi mắt trong veo tràn đầy sự tò mò, ngước nhìn mẹ từ phía dưới.
Mẹ cô khẽ cúi xuống, mỉm cười dịu dàng. “Mẹ đang thiết kế một loại máy mới, nó sẽ giúp mọi người có thể sống thoải mái hơn.”
“Thoải mái hơn như thế nào ạ?”
Nghe câu hỏi ngây thơ, mẹ cô bật cười, đưa tay vuốt tóc cô. “Sau này khi con lớn, con sẽ hiểu.”
Mỗi lần như vậy, mẹ cô luôn cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương.
Nhưng hình ảnh đẹp đẽ đó không kéo dài lâu. Một ngày nọ, cô được dẫn đến viện nghiên cứu, nhưng không phải để thăm mẹ. Trong tiếng người lớn rì rầm bàn tán, cô lờ mờ hiểu rằng mẹ cô đã gặp phải một tai nạn trong quá trình làm việc.
“Tai nạn? Tại sao mẹ cháu lại không tỉnh dậy nữa ạ?” Cô níu lấy tay một người phụ nữ mặc đồng phục trắng, đôi mắt tràn đầy nước mắt, không ngừng hỏi.
Người phụ nữ không trả lời, chỉ lặng lẽ lau đi nước mắt cho cô.
Cô còn nhớ mình đã chạy qua hành lang dài và lạnh lẽo, nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường bệnh với một chiếc chăn trắng phủ lên đến cổ. Đôi mắt của mẹ đã nhắm nghiền, gương mặt vẫn hiện nguyên nét hiền hoà, như thể bà chỉ đang chìm vào một giấc ngủ sâu.
Cô bé Trang Tửu đứng yên tại chỗ, không khóc, không nói gì thêm. Cô nhìn mẹ thật lâu, đôi mắt trẻ thơ dường như đã nhận ra rằng mẹ sẽ không bao giờ thức dậy nữa.
Hồi tưởng đến đây, trái tim Trang Tửu như bị ai đó bóp nghẹt. Ký ức về những ngày tháng tươi đẹp với mẹ chỉ còn là những mảnh vỡ rời rạc trong tâm trí, và nỗi đau mất mẹ vẫn in hằn trong lòng cô.
Cô khẽ siết chặt tay, ánh mắt trầm lắng. Những ký ức này, dù đau đớn đến đâu, cũng là lý do để cô tiếp tục mạnh mẽ bước đi.
Phong Tĩnh An dường như cũng nhớ lại quá khứ, bà khẽ thở dài, “Dì còn nhớ những ngày ở viện nghiên cứu, cùng mẹ cháu...”
Khi đang định nói tiếp, ánh mắt bà quét qua một số nhân viên tò mò đang lén lút hóng chuyện. Bà ngừng lại, cười nhẹ rồi nói, “Văn phòng của dì ở tầng ba, chúng ta lên đó ngồi trò chuyện một chút nhé?”
Trang Tửu gật đầu đồng ý.
Xem ra rất nhiều người trong ngân hàng đã nhận ra được danh tính thật của cô. Một số người không biết vẫn đang được người khác giải thích. Về chuyện của mẹ, Trang Tửu thầm nghĩ không muốn để nhiều người biết hơn.
Khi chuẩn bị rời đi, giày cao gót của Phong Tĩnh Ăn đột ngột dừng lại một lúc, sau đó quay lại, “Dì nghe người phụ trách nói cháu cần rút tinh tệ trong thẻ ngân hàng sao? Thật đáng tiếc, trong ngân hàng này không có nhiều tinh tệ đến như vậy, chúng ta hãy lên trên trò chuyện một chút, để người phụ trách liên lạc gửi tiền từ các ngân hàng khác đến.”
Người phụ nữ nghiêng đầu, lịch sự hỏi: “Tiểu Tửu, cháu nghĩ sao?”
____________________
Tác giả có lời nói:
Tiểu kịch trường:
Nhân viên (thở hổn hển) đột ngột đẩy cửa mở ra: Lãnh đạo không ổn rồi! Phía dưới có một khách hàng lớn nói muốn rút toàn bộ tiền tiền! Trong thẻ của cô ấy còn hơn 50 triệu tinh tệ!
Trưởng phòng trung cấp (nhẹ nhàng đẩy kính): Ra ngoài gõ cửa lại! Không có chút phép tắc nào sao, mà còn làm to chuyện. Làm sao có người nào trong thẻ có hơn 50 triệu tinh tệ? Chắc chắn là cô lại nhìn nhầm thêm một con số nữa rồi?
—Cả hai cùng xuống—
Năm phút sau.
Trưởng phòng trung cấp (thở hổn hển) đột nhiên đẩy cửa mở ra: Giám đốc không ổn rồi! Phía dưới có một khách hàng lớn nói muốn rút tất cả tiền! Trong thẻ có hơn 50 triệu tinh tệ!