Cá Mặn Hệ Thực Vật, Nhưng Là Chủ Lĩnh Dị Thế

Chương 26

Do sự phổ biến của tinh tệ ảo, lượng tinh tệ thực lưu hành trên hành tinh đã giảm đi rất nhiều.

Điều này dẫn đến việc mỗi thành phố hiện nay chỉ có đúng một ngân hàng tinh tệ. Mặc dù ngân hàng này nằm ở vị trí trung tâm thành phố, nhưng có rất ít người đến đây để gửi hay rút tiền.

9 giờ 30 sáng, đúng lúc ngân hàng tinh tệ vừa mới mở cửa.

“Chào mừng quý khách.” Nhân viên ngân hàng cúi chào một cách chuyên nghiệp, nhưng khi ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của Trang Tửu, biểu cảm của cô ấy có chút ngẩn ngơ.

Người trước mặt đẹp một cách lạ thường, vóc dáng rất cao, cực kỳ nổi bật. Nếu không phải cô không đeo khẩu trang, nhân viên ngân hàng thậm chí đã nghĩ cô là một minh tinh nào đó đang đi du lịch.

Nhìn kỹ hơn, khuôn mặt này dường như có chút quen thuộc. Không lẽ thật sự là một ngôi sao nào đó trong làng giải trí?

Suy nghĩ như vậy, nhân viên ngân hàng vừa đi vừa không nhịn được mà quay lại nhìn thêm một lần nữa.

Dù nhìn đi nhìn lại, cô ấy vẫn thấy rất kinh ngạc, nhưng dù đã xem qua vô số bộ phim trên mạng, cô ấy vẫn không thể ghép khuôn mặt này với bất kỳ diễn viên nào.

Sau khi dẫn Trang Tửu đến quầy giao dịch, nhân viên ngân hàng quay lại vị trí của mình, chỉ cách Trang Tửu một lớp kính. “Thưa cô, hôm nay cô cần thực hiện giao dịch gì ạ?”

Ngân hàng không có nhiều nhân viên, giao dịch của Trang Tửu đúng lúc là cô nhân viên này phụ trách. Nếu có thể tranh thủ làm quen, thậm chí xin chữ ký trước khi Trang Tửu trước khi cô nổi tiếng thì còn gì bằng!

Nhìn gương mặt này, dù phim của cô ấy có dở đến đâu, nhân viên ngân hàng cũng tin rằng chỉ riêng nhan sắc này cũng đủ để nổi tiếng phủ sóng toàn cầu.

Lấy lại tinh thần, nhìn người trước mặt, nụ cười trên môi cô nhân viên càng thêm rạng rỡ.

Trang Tửu hoàn toàn không biết những suy nghĩ quay cuồng đang hiện lên trong đầu cô nhân viên, chỉ đơn giản lấy ra một chiếc thẻ tinh tệ phát ra ánh sáng vàng kim từ trong túi. “Tôi muốn rút toàn bộ số tiền trong thẻ này.”

Đôi mắt của nhân viên ngân hàng mở lớn vì kinh ngạc.

Thẻ tinh tệ của ngân hàng được chia làm năm cấp độ dựa theo giá trị, người sáng lập ra ngân hàng là một người đam mê văn hóa cổ đại nên đã đặt tên các cấp độ thẻ lần lượt theo thứ tự: bạc, lam, đỏ, tím, và vàng.

Thẻ bạc là loại cơ bản nhất, trong khi thẻ vàng yêu cầu ít nhất 1 triệu tinh tệ và cần có sự phê duyệt của người quản lý cấp cao mới được cấp!

Vậy mà cô gái trẻ này thoáng nhìn cũng chỉ vừa mới trưởng thành, lại sở hữu một chiếc thẻ vàng. Rốt cuộc thân phận của cô ấy là gì?

Kinh ngạc một lúc, cô nhân viên ngân hàng bỗng nhận ra một điều còn đáng sốc hơn.

“Rút... rút toàn bộ sao?” Cô ấy nói với giọng lắp bắp, ánh mắt tràn ngập sự bất ngờ, sợ mình nghe nhầm.

Bên trong chiếc thẻ này có tới hơn 50 triệu tinh tệ! Chưa nói đến việc liệu ngân hàng ở Lôi thành có đủ tiền để chi trả hay không, chỉ riêng ý nghĩ về số tiền khổng lồ này đã khiến cô nhân viên cảm thấy căng thẳng.

Trang Tửu gật đầu rất chắc chắn, “Nhân tiện, làm ơn chuẩn bị sẵn hộp để đóng gói giúp tôi. Chi phí hộp sẽ trừ vào số tiền rút ra.”

Lần này, nhân viên ngân hàng thật sự bị dọa đến mức choáng váng. Cô ấy cố gắng giữ bình tĩnh, vội vã đáp: “Xin cô đợi một chút, số tiền này quá lớn, tôi cần mời quản lý của chúng tôi xuống!”

Nói xong, cô ấy cẩn thận trả lại chiếc thẻ vàng cho Trang Tửu, sau đó nhanh chóng chạy lên tầng hai.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bước xuống.

Sau khi nghe Trang Tửu giải thích ý định, rồi xác nhận rằng trong thẻ thật sự có số tiền lớn như vậy, trên trán ông ta bất giác xuất hiện lấm tấm vài giọt mồ hôi.

“Xin phép được hỏi tiểu thư, rút số tiền lớn như vậy, cô định làm gì?” Người đàn ông trung niên giữ được vẻ bình tĩnh hơn nhân viên kia, nhưng vẫn không giấu được sự kinh ngạc.

“Tôi muốn để cất giữ thôi” Trang Tửu trả lời với vẻ thờ ơ.

Mọi người đều cạn lời.

Người đàn ông trung niên và nhân viên ngân hàng nhìn nhau. Sau khi để cô nhân viên ở lại trò chuyện với Trang Tửu, ông ta nhanh chóng quay lại tầng trên.

Cảm thấy quá trình rút tiền này sẽ không suôn sẻ, Trang Tửu nhẹ thở dài.

Biết vậy cô đã không để Victor ở trên xe, hoặc ít nhất cũng nên mang tai nghe theo. Bây giờ cô chỉ có thể đối diện với nụ cười cứng ngắc của nhân viên ngân hàng, rồi hai bên nhìn nhau trong im lặng.

Quả nhiên, năm phút sau, một người phụ nữ trung niên tao nhã bước xuống từ tầng trên.

Cả người bà toát lên vẻ đẹp điềm đạm, dù khuôn mặt đã lộ dấu vết thời gian. Bộ sườn xám cao cổ càng làm nổi bật phong thái uyển chuyển cùng khí chất tao nhã. Thay vì giống một quản lí cấp cao ngân hàng, bà ấy trông giống như một đại tiểu thư từ gia đình danh giá.

Tiếng gót giày cao gót vang lên trên sàn, ánh mắt của Trang Tửu không tự chủ nhìn về phía người phụ nữ ấy.

Nhưng khi người phụ nữ nhìn thấy khuôn mặt của Trang Tửu, bà đột ngột sững người, sau đó thốt lên đầy kinh ngạc, “Trang Tửu!”

Người phụ nữ trước mặt rất xa lạ, Trang Tửu nhanh chóng lục tìm lại trong ký ức, nhưng không thể nhớ ra bà ấy là ai.

“Dì là đồng nghiệp của mẹ cháu, dì tên là Phong Tĩnh An. Việc cháu không nhận ra cũng là điều bình thường. Sau khi cha mẹ cháu qua đời, tài khoản StarNet của dì đã bị đóng vĩnh viễn. Dù sao trước đó chúng ta không liên hệ nhiều, sau này mối liên lạc cũng đã bị cắt đứt hoàn toàn. Dì chỉ còn biết thêm về cháu qua những bài báo trên tin tức.”