Cá Mặn Hệ Thực Vật, Nhưng Là Chủ Lĩnh Dị Thế

Chương 28

Trang Tửu tất nhiên không có ý kiến gì, cô đưa thẻ vàng vào tay nhân viên bên cạnh rồi cùng với Phong Tĩnh An bước lên tầng ba.Ngay khi họ vừa đi ra khỏi, những nhân viên ở dưới đã bắt đầu xì xào bàn tán.

“Không thể nào? Không thể nào?! Cô ấy thực sự là thiếu nữ thiên tài máy móc trẻ tuổi, Trang Tửu sao? Chính là người đã từng rất nổi tiếng vài năm trước phải không? Đẹp quá! Trông giống như minh tinh trong giới giải trí vậy!”

Người đang nói là một nhân viên còn khá trẻ, nhưng lại không quan tâm nhiều đến những điều giải trí trên mạng.

“Sao có thể giả mạo được? Trên khắp hành tinh này không có nhiều người tên như vậy, cộng thêm với việc cô ấy còn có thẻ vàng, chắc chắn 100% thật sự là Trang Tửu đấy! Nếu biết trước thì tôi đã không đi vệ sinh vừa rồi, chỉ vỏn vẹn mười phút mà tôi thậm chí còn không được nhìn thấy bóng dáng cô ấy! Cô ấy là thần tượng của tôi đấy!”

Cô nhân viên này vừa mới đi vệ sinh ra, vừa đúng lúc lỡ mất dịp được nhìn ngắm Trang Tửu ở ngoài mà cảm thấy tức giận.

Trang Tửu không biết những chuyện mà nhân viên đang bàn tán bên dưới, cô tò mò theo sau bước chân Phong Tĩnh An.

Dù sao việc vận chuyển tinh tệ từ các ngân hàng khác đến cũng phải mất nhiều thời gian, Phong Tĩnh An đã là người có tuổi, sẽ không thể gây ra mối đe dọa gì cho cô. Hơn nữa, bà ấy còn là đồng nghiệp thân thiết quen biết với với mẹ của Trang Tửu, chắc hẳn không phải là người xấu.

Trong kiếp trước, Trang Tửu đã sống sót ở thời kỳ tận thế lâu dài, trước khi chết, ngoài “bạn thân” Tiền Tả Ý, ký ức rõ nét hằn sâu trong cô nhất lại là khoảng thời gian cha mẹ cô còn bên cạnh đến khi họ qua đời.

Tuy thời gian họ bên cạnh kéo dài không lâu nhưng đó lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô. Cô cũng muốn nghe thêm về những chuyện mà mình chưa biết về cha mẹ trong mắt người khác.

Cô quan sát xung quanh văn phòng.

Văn phòng của Phong Tĩnh An trông giống như chính con người bà ấy: yên tĩnh và thanh lịch.

Gần ban công có hai chậu tre xanh, vài chậu hoa lan được đặt trên bàn làm việc màu gỗ nhạt, tạo nên vẻ thơ mộng. Điều này hoàn toàn trái ngược với quầy ngân hàng kim loại phía dưới, giống như một thiên đường yên bình.

Phong Tĩnh An kéo Trang Tửu ngồi xuống ghế sofa, vừa pha trà vừa bắt đầu kể về quá khứ.

Đó là những điều mà Trang Tửu không biết, những mặt khác của cha mẹ cô.

Trong ấn tượng ban đầu, cha mẹ cô luôn nghiêm túc, dường như toàn bộ tâm trí chỉ tập trung vào thí nghiệm, hầu như một hai tháng Trang Tửu mới gặp họ một lần. Ngay cả khi đôi khi về nhà nghỉ ngơi, họ cũng thường bị liên minh gọi về họp gấp, hoặc do tiến độ của thí nghiệm mới nên lại bị gọi trở lại.

Dù vậy, Trang Tửu vẫn rất yêu thương cha mẹ và khi còn nhỏ, cô từng đặt mục tiêu kế thừa vị trí của cha mẹ mình, trở thành nhà nghiên cứu trong liên minh.

Tất nhiên, giờ đây cô chắc chắn không còn nghĩ như vậy nữa.

Từ khi tham gia cuộc thi thợ cơ khí lần đầu, khi cô gần như đã bị thay thế và loại khỏi vị trí, cô đã biết rằng liên minh hoàn toàn không đáng tin cậy.

Hơn nữa, viện nghiên cứu hiện tại cũng hoàn toàn tách ra khỏi liên minh, trở thành một thế lực ngang bằng, đối lập với liên minh.

Không chỉ riêng Trang Tửu, Phong Tĩnh An cũng đã chìm đắm vào trong những miền ký ức đó.

Qua lời kể của Phong Tĩnh An, hình ảnh cha mẹ cô càng trở nên sống động hơn.

Thực ra, họ không lạnh lùng như cô tưởng. Khi không thể hoàn thành thí nghiệm, họ cũng có những lúc nổi giận, có khi còn bật khóc nức nở trong tủi hờn. Họ cũng có niềm vui sau những thành công và sự bối rối khi không có định hướng cụ thể.

Chỉ là những điều này, họ chưa bao giờ tiết lộ trước mặt Trang Tửu. Khi đối diện với cô, họ luôn giữ vẻ điềm tĩnh, tự chủ và bận rộn.

Khi trò chuyện, không biết sao đã hơn nửa giờ trôi qua, Phong Tĩnh An thoát khỏi ký ức, mỉm cười nói với cô, “Xin lỗi, dì không biết mình đã nói nhiều như vậy, mà gần như quên hết những việc quan trọng rồi.”

Bà ấy đứng dậy, không biết đã nhấn nút ở đâu, bàn làm việc đột nhiên nứt ra từ giữa, mặt bàn tách ra từ hai bên từ từ hạ xuống, giữa bàn là một thứ gì đó giống như két sắt, từ từ nâng lên song song với bàn.

“Đây là bản thảo mà ba mẹ cháu đã để lại, cùng một số tài liệu nghiên cứu. Những thứ này đều đã được để trong phòng nhỏ của viện nghiên cứu bà mẹ cháu. Khi dì sắp xếp xong và định đi tìm cháu, nhưng dì không thể tìm kiếm tung tích và sau đó cũng không thể liên lạc được với cháu. Lần này may mắn gặp lại, vừa đúng lúc dì kịp đưa tất cả những thứ này cho cháu.”

Bà thở phào nhẹ nhõm, “Giờ thì cuối cùng mọi thứ cũng đã trở lại đúng nơi rồi!”

Két sắt được hút chân không, bên trong còn có đá lạnh, có thể ngăn chặn tối thiểu việc giấy tờ bị hư hỏng theo thời gian.

Trang Tửu cẩn thận tiến về phía trước, thậm chí cô cũng không nhận ra các ngón tay mình đang run nhẹ.

Không biết vì sao, khi nghe rằng trong két sắt này chứa các bản thảo của cha mẹ cô, một cảm giác hoài niệm đã xuất hiện trong lòng Trang Tửu.

Hít một hơi thật sâu, người phụ nữ nhẹ nhàng mở két sắt bám đầy bụi lâu ngày, bụi bay xuống đất khi két mở ra, lộ ra bên trong những cuốn sổ tay với những nét chữ rối rắm như chưa khô mực.

“Mặc dù bây giờ StarNet đã lưu trữ và bảo mật thông tin rất tốt, nhưng ba mẹ cháu vẫn không tin vào điều đó– tất nhiên, không chỉ họ, mà các nhà nghiên cứu chúng tôi cũng không tin, cho nên hầu hết mọi người đều không tin.” Những kiến thức và thông tin quan trọng sẽ rất dễ bị lấy đi. Cháu hãy viết lại nó vào sổ tay của mình.”

Nhìn những thứ quen thuộc và xa lạ này, hai mắt Trang Tửu dường như có chút ươn ướt. Cô gật đầu: “Cảm ơn dì Tĩnh An. Cháu sợ đồ đạc bên trong nếu trực tiếp mang đi sẽ bị hỏng. Chiếc két sắt này có giá bao nhiêu tinh tệ vậy ạ? Cháu sẽ mua nó cùng với quặng băng bên trong.”

“Không sao đâu.” Phong Tĩnh An mỉm cười nhẹ, “Chiếc hộp này không phải là đồ có giá trị, thậm chí còn không có giá trị bằng bản thảo bên trong.”

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Trang Tửu, Phong Tĩnh An nhanh chóng nói thêm, “Được rồi, chúng ta đi xuống xem công văn Star Coin đã đến chưa. Có vẻ như cháu đang có việc bận? Chúng ta không thể trò chuyện quá lâu, không thể trì hoãn công việc của cháu thêm nữa.”

Trang Cửu không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, hai người cùng nhau bước xuống dưới lầu.