Hoàng hậu và công chúa cùng nhìn về phía Mạnh Vãn Thu, công chúa mở miệng trước tiên.
“Mạnh đại tiểu thư, có tiện không?”
Mạnh Vãn Thu không nghĩ đến công chúa lại lễ độ như vậy, hoàn toàn khác biệt với các tiểu thư thế gia quái gở kia.
“Bẩm công chúa, vậy ta xin được bêu xấu, nếu biểu diễn không tốt, cũng xin các vị chớ trách nhé.”
Mọi người thầm cười nhạo trong lòng, quả nhiên là thứ không có đầu óc.
Các nàng sớm đã nghe Mạnh nhị tiểu thư nói qua rồi, Mạnh đại tiểu thư chỉ vừa mới hồi phục, đừng nói tài nghệ, có lẽ đến chữ viết cũng không biết nhận diện nữa là.
Nhưng mà mọi người vẫn thích xem diễn, cho nên lập tức thuận theo, có vài tiểu thư đã bắt đầu che miệng cười trộm.
Nữ nhi nhà thống lĩnh cấm vệ quân Chu tiểu thư có quan hệ tốt với Mạnh Như Yên, nàng ấy không chắc chắn hỏi Mạnh Như Yên: “Như Yên, đại tỷ tỷ của ngươi thật sự chưa từng học bất cứ tài nghệ nào ở nhà hả?”
Mạnh Như Yên gật nhẹ đầu tỏ ý đúng vậy.
“Vậy nàng ấy…” Chu tiểu thư nhìn người đang chậm rãi bước lên sân khấu, trong lòng thắc mắc không biết nàng ấy lấy đâu ra dũng cảm như vậy.
Mạnh Như Yên lại đang cảm thấy cực kỳ đắc ý, có Mạnh Vãn Thu phụ trợ, chính mình mới trở thành điểm nổi bật nhất của sân khấu này.
“Cứ chờ thử xem.”
Xem Mạnh Vãn Thu mất mặt như thế nào.
Lục nhi dưới sân khấu đã sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng, sao tiểu thư nhà mình lại dám nhận lời chứ.
Thôi xong, thật sự là sắp phải xấu hổ chết người rồi.
Còn Âu Dương Hoan Tầm trong mắt lại chứa đầy mong đợi.
Mạnh Vãn Thu nhờ người mang một chiếc đàn đến, cũng không cần bàn kê, cứ thế ngồi trên mặt đất, đặt đàn lên đùi.
Động tác đó chọc mọi người bên dưới sân khấu cười vang.
Thô bỉ, thật là thô bỉ không chịu nổi.
Đàn phải nên đặt ở trên mặt bàn mới gảy được.
Hoàng hậu nổi lên lòng hứng thú, cảm thấy cô nương này rất khác biệt.
“Đúng là cười chết mất, ta chưa bao giờ thấy qua có nữ tử nào đánh đàn như vậy.”
“Chứ còn gì nữa, một chút đoan trang của nữ tử cũng không có.”
“Khó trách tam hoàng tử thà rằng chi ra một vạn lượng hoàng kim cũng muốn từ hôn.”
“…”
Mạnh Vãn Thu nhắm mắt, ngăn cách mọi âm thanh ở bên ngoài.
Hai tay phủ lên mặt đàn, tùy ý khẩy dây mấy cái, phát ra vài tiếng rời rạc không ăn nhập với nhau.
“Là thế này đó hả? Đúng là bẩn lỗ tai của ta.”
Mạnh Vãn Thu không nhịn được thở dài, chiếc đàn của dương gian không bằng với chiếc nàng hay dùng ở âm ty.
Thôi dùng tạm.
Lúc ngay cả Âu Dương Thục cũng cho rằng Mạnh Vãn Thu đang trêu chọc mọi người, tiếng đàn đột nhiên nổi lên.
Trên sân khấu, Mạnh Vãn Thu ngồi một mình ở chính giữa, đôi bàn tay nhẹ nhàng lướt đi trên mặt đàn, mượt mà êm đềm như dòng nước chảy.
Tiếng đàn du dương mà mênh mông, nốt nhạc uốn lượn giữa không trung, tỏa ra áng hào quang dịu dàng.
Những nốt nhạc kia tựa như được rót vào ma lực, nhẹ nhàng thẩm thấu vào tâm hồn của mỗi người, làm sự dồn dập không yên nảy giờ bên trong trái tim dần dần lắng xuống.
Khuôn mặt của những người đang ngồi dưới sân khấu lần lượt lộ ra vẻ bình thản, các nha hoàn hầu hạ kề cạnh cũng nghiêm người đứng thẳng, để mặc tâm trí cho âm điệu dẫn dắt.
Tiếng đàn không chỉ ngự trị trong phủ công chúa, mà còn xâm chiếm ra đường phố, người đi đường sôi nổi dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.
Âu Dương Lân vừa phá án ở phủ Tự Tây Lăng trở về, chuẩn bị tiến cung phục mệnh, cưỡi ngựa đi ngang cổng phủ công chúa, nghe thấy Phạn âm đang chiếm cứ trong không trung, ghìm chặt dây cương, dừng lại.
(Phạn âm = 梵音 (thuộc phạm trù Phật giáo): Phật giáo có xuất phát từ Ấn Độ, người Ấn Độ tin rằng tiếng Phạn là ngôn ngữ của các vị bên trên, mà người Trung Quốc rất tin vào Phật giáo. Cho nên, Phạn âm ở đây mình nghĩ tác giả muốn ám chỉ đến một loại âm thanh cao cấp, tác động vào tinh thần con người, giúp thiền định tốt hơn,…)
Lăng Ngọ đi theo bên cạnh thấy chủ tử dừng lại, cũng dừng theo.
Âu Dương Lân cảm nhận được, trong tiếng đàn này có mang theo một loại năng lượng trấn an nhân tâm.
Sau đó hắn nhìn thấy trong những góc tối xuất hiện rất nhiều bóng quỷ, vẻ mặt chúng nó đều mang theo vẻ say mê.
“Là người phương nào đang khẩy đàn?”
Đến quỷ hồn cũng bị hấp dẫn.
Lăng Ngọ nghĩ nghĩ, trả lời: “Hôm nay là ngày phủ công chúa tổ chức tiệc thưởng thu, có lẽ là của tiểu thư nhà nào đó.”
Âu Dương Lân bước xuống ngựa, đi thẳng vào phủ công chúa.
Lăng Ngọ: “Hả, không phải đang nóng lòng tiến cung phục mệnh sao?”
Nhưng nơi nào còn nhìn thấy bóng người của Âu Dương Lân nữa?
Lăng Ngọ bỗng nhớ ra việc chủ tử đưa thϊếp mời cho tiểu thư Dương Bình hầu, chả nhẽ sự thật là đang nóng lòng gặp vương phi tương lai?
Hắn nổi máu nhiều chuyện, cũng bỏ ngựa, chạy như bay đuổi theo.
Mọi người trong yến tiệc đều lâm vào trạng thái bình thản, ngoại trừ người ngồi giữa sân khấu.
Đôi mắt nhắm nghiền, gió trêu ghẹo vờn quanh, tà áo màu tím tung bay, cả người như tỏa ra ánh sáng.
Âu Dương Lân vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Là nàng!
Mạnh Vãn Thu cảm nhận được có người đang nhìn mình, mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.
Hôm nay hắn mặc bộ trường sam màu đen, trên eo đeo chiếc thắt lưng viền dọc màu vàng, vạt áo tung bay theo gió, kết hợp với khuôn mặt tuấn lãng cùng dáng người cao ngất của hắn trông vô cùng hòa hợp, khiến lòng người hoảng thần trong chốc lát.
Nàng rất nghi hoặc, vì sao hắn không bị ảnh hưởng chút nào?
Đây là khúc an hồn nàng thích gảy nhất bên bờ sông Vong Xuyên, toàn bộ suy nghĩ và cảm xúc của các vong hồn qua lại sẽ được tiếng đàn của nàng trấn an.
Ngón tay của nàng lần nữa mơn trớn dây đàn, rót thêm vài phần niệm lực, tiếng đàn bay thẳng về hướng Âu Dương Lân.
Âu Dương Lân đương nhiên cũng cảm nhận được loại năng lượng trấn an này, nội tâm được bổ sung thêm một tia bình tĩnh, hắn nở nụ cười nhẹ với Mạnh Vãn Thu, gật nhẹ đầu thay lời thăm hỏi.
Mạnh Vãn Thu thu lại ánh mắt, thầm nghĩ: quả nhiên là một tên Diêm vương.
Ngón tay khảy dây đàn ngừng lại, buổi biễn diễn đã kết thúc. Thế nhưng, tinh thần mọi người vẫn chưa phục hồi lại, chưa thoát khỏi vây hãm của khúc an hồn như cũ.
Một tiếng vỗ tay đột ngột đánh vỡ sự yên tĩnh, mọi người lúc này mới bừng tỉnh.
Tiếp đó xung quanh lập tức vang lên tràng tiếng vỗ tay chấn động như tiếng sấm.
Mạnh Vãn Thu đứng dậy, nhẹ cúi chào với hoàng hậu nương nương và trưởng công chúa.
“Bêu xấu.”
Hoàng hậu nương nương vô cùng vui mừng, trong lòng vốn có một chút nóng nảy vì vài việc vặt trong hậu cung, giờ phút này đã trở nên vô cùng bình thản.
“Mạnh đại tiểu thư có cầm nghệ xuất chúng, không hề thua kém Đức Âm tiên sinh, quả là châu ngọc phủ bụi trần.”
Âu Dương Thục trong lúc đang ngâm mình ở giữa biển âm thanh của Mạnh Vãn Thu, nàng được gặp lại vị hoàng cô mẫu yêu thương nàng nhất nhưng đã qua đời nhiều năm.
Bà ấy vẫn là với dáng vẻ xinh xắn đáng yêu của năm ấy, luôn miệng khen ngợi Mạnh Vãn Thu, còn nói nếu sau này nàng có muốn gặp lại, cứ gọi Mạnh Vãn Thu đến là có thể nhìn thấy bà.
Nhưng khúc nhạc dừng lại, còn đâu bóng dáng của Âu Dương Ngọc Tình?
Nàng hoảng hốt trong một cái chớp mắt, nghe thấy giọng của hoàng tẩu, nhớ tới Âu Dương Ngọc Tình khen ngợi Mạnh Vãn Thu không tiếc lời, thế nên tư tâm muốn kéo gần khoảng cách với nàng ấy.
“Còn chẳng phải như vậy sao, không ngờ Mạnh đại tiểu thư lại là một nhân tài hiếm có như vậy, nghe một khúc của ngươi, cả người đều thoải mái.”
“Sau này, hãy đến phủ công chúa chơi nhiều hơn nhé.”
Nói xong, Âu Dương Thục cho người thưởng một đôi ngọc như ý cùng một tráp trang sức.
Hoàng hậu thưởng cho nàng một khối ngọc bài tiến cung.
Mạnh Vãn Thu vẫn chưa biết tầm quan trọng của khối ngọc bài này, thành thành thật thật cảm tạ hai người họ, sau đó trở về chỗ ngồi.
Mọi người dưới sân khấu ai cũng nhìn chằm chằm Mạnh Vãn Thu, có hâm mộ, có ghen ghét.
Theo lý thuyết, tiểu thư mệnh phụ triều đình không được triệu thì không thể vào cung, nhưng có khối ngọc bài kia, có cơ hội được tự do vào cung.
Vào những thời khắc quan trọng, khối ngọc bài sẽ trở thành một tấm bùa bảo mệnh.
Hoàng hậu nhìn thấy Âu Dương Lân, thấy ánh mắt của hắn vẫn luôn dỗi theo Mạnh Vãn Thu, lộ ra nụ cười của một di mẫu.
Nàng quăng một ánh mắt ‘ngươi hiểu chưa’ với Âu Dương Thục.
Âu Dương Thục lập tức ngầm hiểu.
“Cửu hoàng đệ, sao hôm nay có thời gian đến phủ công chúa của tỷ vậy?”
Nghe thấy tiếng nói của Âu Dương Thục, các tiểu thư mới quay đầu nhìn theo, nhìn thấy Âu Dương Lân đang đứng ở cuối sảnh khách nam.
Âu Dương Lân chưa bao giờ tham dự bất cứ buổi yến hội nào, người biết được mặt của hắn ít ỏi đến đáng thương.
Chúng tiểu thư nhìn thấy diện mạo của Âu Dương Lân cư nhiên còn tốt hơn các hoàng tử khác, ai nấy đều hơi thất thần, rồi sau đó đồng loạt nhìn sang hướng Triệu Linh Nhi.
Tiểu thư phủ Dương Bình hầu tốt số thật, lại được cửu vương gia coi trọng.
Triệu Linh Nhi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cửu vương gia.
Không thể không thừa nhận, Vương Lệnh mà so với cửu vương gia, thật sự sẽ bị áp đến không còn bã.
Nhưng hắn đưa thϊếp mời đến cho mình? Chẳng lẽ… mình thật sự được hắn coi trọng?
Ánh mắt của Triệu Linh Nhi trở nên nóng bỏng, nếu vậy… nếu lời của Mạnh đại tiểu thư nói đều là sự thật, nàng dù như thế nào cũng sẽ không gả cho Vương Lệnh.
Nàng đã hạ quyết tâm, trở về sẽ điều tra thử.
Âu Dương Lân đáp lại hai người một tiếng, trả lời: "Đệ chỉ đi ngang qua mà thôi, bây giờ lập tức về cung trước phục mệnh, mọi người tiếp tục.”
Lăng Ngọ vừa mới đuổi đến đã bị gọi về, hắn khát muốn chết, rất muốn ở lại uống miếng nước.
“Gia, ngài không gặp Triệu tiểu thư à? Sao đi nhanh vậy?”