Nhà trước, hôm nay Mạnh Như Yên ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, trang dung cũng đặc biệt cầu kỳ.
Liễu thị thấy cách trang điểm ăn vận của nữ nhi nhà mình, vô cùng hài lòng.
Bộ dáng xuất sắc thế này, muốn không ai để ý đến cũng khó.
“Yên nhi nhà ta quả nhiên tư dung xuất chúng, chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ ở bữa tiệc.”
Mạnh Như Tuyết cũng khen nàng, Mạnh Như Yên hơi ngượng ngùng đáp lại: “Mẫu thân, muội muội, mọi người khen sớm rồi, xiêm y lục hoàng tử đưa đến cho đại tỷ tỷ mới là thứ khiến người ta phải kinh diễm.”
Mạnh Như Tuyết nghe thế lại cười đắc ý: “Ồ? Gấm đặc cấp Tứ Xuyên? Nếu mà nó dám mặc, muội mới kinh rớt cằm đấy.”
Đêm qua Bích Đào hồi bẩm lại với nàng, đã ra tay cắt phá bộ xiêm y dự tiệc của Mạnh Vãn Thu xong.
Liễu thị có nghe thấy Mạnh Vãn Thu có gấm đặc cấp Tứ Xuyên, nhưng bà làm thế nào có thể có được loại nguyên liệu kia?
Nhưng bà không muốn để con gái của mình thua kém người khác, nên tốn số tiền lớn, gấp gáp chế tác kiện y phục mới cho Mạnh Như Yên.
Nhưng lời này của tiểu nữ nhi nghĩa là sao?
“Tuyết nhi, con đã làm gì rồi?” Liễu thị có chút hoảng hốt.
Kia chính là xiêm y do chính tay lục hoàng tử đưa tới, lỡ như xảy ra chuyện gì, lục hoàng tử trách tội xuống, làm sao cho phải?
Mạnh Như Tuyết kéo kéo cánh tay của Liễu thị tranh công: “Mẫu thân, con gọi Bích Đào cắt hư xiêm y của Mạnh Vãn Thu rồi, con muốn xem thử nó còn có thể mặc gì để cướp sự nổi bật của tỷ tỷ.”
“Ha ha, nói không chừng bây giờ nó còn đang ngồi khóc ở trong phòng nữa đó.” Mạnh Như Tuyết càng nghĩ càng thấy vui.
Nhưng Liễu thị nghe mà chỉ cảm thấy kinh sợ, cất cao giọng: “Tại sao ngươi lại tự ý hành xử như vậy!!!”
“Ngươi dám phá hư đồ của hoàng thất, nếu như bị lục hoàng tử phát hiện, có biết hậu quả là gì không?”
Bà gấp đến độ choáng váng, dùng ngón tay hung hăng chỉ chỉ lên trán của Mạnh Như Tuyết: “Ngươi nói xem tại sao ngươi cứ luôn khiến người khác không thể bớt lo, đợi lát nữa lục hoàng tử điện hạ đến đón nó, phát hiện xiêm y bị hủy, thì phải làm sao!”
“Ngươi trước khi làm gì có thể dùng cái đầu để suy nghĩ trước được không? Đã mười ba tuổi rồi, khi nào mới khôn lên!!!”
Không được, lục hoàng tử chắc chắn không thể nói được, bà chỉ có thể nghĩ cách trấn an Mạnh Vãn Thu. Chỉ cần Mạnh Vãn Thu tự đứng ra nhận chuyện này, lục hoàng tử sẽ không trách lên đầu của Tuyết nhi.
Mạnh Như Tuyết thấy Liễu thị quở trách mình, rất không phục: “Chẳng phải con làm vì tỷ tỷ sao, nó mặc đồ đẹp như vậy, tỷ tỷ làm sao được nổi bật nữa?”
“Nương không khen còn thì thôi, còn mắng con!” Mạnh Như Tuyết nói, ủy khuất đến khóc.
“Tỷ tỷ, tỷ nói gì đi!”
Mạnh Như Yên đoan trang đứng một bên cau mày nói: “Tuyết nhi, lần này muội thật sự quá hồ đồ, đại tỷ tỷ hiển nhiên cũng rất mong chờ vào bữa tiệc này giống như ta. Nàng ấy xuất sắc, cũng là vinh quang của phủ tướng quân chúng ta. Hiện tại muội lại hủy hoại xiêm y của nàng ấy, nàng ấy chắc chắn đang rất khổ sở.”
“Nếu đại tỷ tỷ không thể tham gia yến hội, sao ta được đi? Muội có không suy nghĩ cho đại tỷ tỷ, cũng nên suy nghĩ cho người làm tỷ tỷ ta một chút chứ.”
“Thôi! Thôi! Dẫu sao muội cũng là muội muội ruột của ta, lát nữa có không được tham dự tiệc, ta cũng sẽ cầu tình giúp muội.” Mạnh Như Yên hiên ngang lẫm liệt nói.
Liễu thị vừa tức vừa thương, may mà đứa nhi nữ lớn của mình lúc nào cũng thức thời: “Vẫn là Yên nhi hiểu chuyện nhất, đúng là ủy khuất cho con rồi, Yên nhi.”
“Mẫu thân, chúng ta là người một nhà, con sao có thể nhẫn tâm nhìn muội muội bị trách phạt?”
Mạnh Như Tuyết thấy thái độ của tỷ tỷ và mẫu thân, càng thêm khóc to: “Đúng! Đều là ta sai! Một mình ta sai, ta làm cái gì cũng là sai hết!”
“Tự ta làm tự ta chịu trách nhiệm, sau này các ngươi không phải là mẫu thân và tỷ tỷ của ta nữa!”
Liễu thị bị lời của Mạnh Như Tuyết chọc tức đến suýt ngất xỉu: “Bình thường ta đã quá nuông chiều ngươi.”
“Ta không dám mong ngươi tài hoa được như tỷ tỷ của ngươi, chỉ cần ngươi có được một nửa hiểu chuyện của nàng thôi là ta đã muốn thắp nhang cảm tạ rồi. Bây giờ ngươi còn dám nói năng hỗn láo như vậy nữa sao.”
Liễu thị nói chuyện, bước chân đã muốn lảo đảo, Mạnh Như Yên nhanh tay đỡ lấy Liễu thị: “Mẫu thân? Người không sao chứ?”
Sau đó nàng lại quay qua nói với Mạnh Như Tuyết: “Muội muội, ngươi bớt trả lời! Nhìn mẫu thân bị ngươi chọc tức đến thành thế nào rồi đi!”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Như Yên nghiêm khắc với nàng như vậy, Mạnh Như Yên càng cảm thấy mình không có chỗ dung trong cái nhà này, mẫu thân mãi mãi bất công, nàng muốn bỏ nhà trốn đi!!!
Nước mắt của Mạnh Như Yên như chuỗi hạt bị đứt, không ngừng rơi xuống.
Mạnh Vãn Thu vén màn che lên, nhìn thấy trong phòng đang cãi cọ ồn ào.
“Đây là làm sao vậy?”
Nghe tiếng của người đến, ba người đều ngừng lại, đồng thời nhìn về phía Mạnh Vãn Thu.