Nói Chuyện Yêu Đương Với Đại Yêu Ở Đối Diện

Chương 28: Trung y già

Vô Đông cuối cùng cũng điên rồi.

Hắn nhẫn nhịn lâu như vây, từ chối nhiều lần như vậy, luôn miệng nói không thích nói đến bản thân cũng tin luôn rồi, tất cả nỗ lực và khắc chế đều bị hủy trong hôm nay.

Cái tên Diệp Cẩn Bạch này thật sự là tai tinh.

Cô nương kia xách váy, lòng đầy vui mừng, đứng ở trước mặt hắn: “Ngươi không phải là không thích ta sao?”

Nhiệt độ trên mặt Vô Đông vừa hạ xuống lại dần dần đỏ lên, hắn lo sợ mà tránh đi tầm mắt đối phương, không biết trả lời thế nào, trong lòng vẫn rối loạn như cũ.

Hai người này vừa nhìn là biết lưỡng tình nhưng lại chậm chạp không xác định quan hệ.

“Ta không thích ngươi.” Vô Đông khô khan nói.

Cô nương nhếch miệng nói: “Ta mới không tin.”

Mắt nhìn thấy Vô Đông lại muốn cáu kỉnh, cô nương sờ đầu hắn, vì thế yêu quái ngàn năm tính khí không tốt, giống như là vị sư tử ngoãn ngoãn được vuốt lông.

Vô Đông nói: “Ta có gì tốt......” lúc hắn nói, ngữ khí đã dịu đi rất nhiều.

Thay vì nói là oán giận, không bằng là nói biệt nữu làm nũng.

Đợi cô nương đi rồi, Diệp Cẩn Bạch nhìn Vô Đông.

Vô Đông lập tức cảnh giác nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Bùi Túc nhận lấy tờ giấy trong tay Diệp Cẩn Bạch, khẽ vung lên, rầm một tiếng làm Vô Đông sợ hãi cả kinh.

Bùi Túc cười nói: “Chuyện chồn chỉ nhận ngươi ép bức sai sử nó đến nhà Lưu Hồng Bình làm chuyện ác, phiền ngươi phối hợp với bọn ta để điều tra rõ ràng, nếu không chuyện này chỉ có thể tính lên người người, cộng thêm chuyện hai con người, đã phạm vào quy củ của Lâu Triệt, thủ đoạn và cách xử lý của anh ta ngươi hẳn là rõ hơn ra.”

Vô Đông gãi đầu: “Ta nói rồi không có liên quan đến ta.”

Diệp Cẩn Bạch nói: “Anh cũng không hy vọng vi oan uổng chứ, nếu như đã không liên quan đến anh, chuyện ác không phải là do anh làm, anh chột dạ cái gì?”

Vô Đông trừng cậu: “Tôi không chột dạ, con chuồn đó ở đâu, tôi phải đối chất với nó.”

........

Con chồn bị bắt nhốt trong một l*иg sắt nhỏ, từ lúc bị bắt đến giờ chỉ uống nước, đây là nơi Lâu Trạch thường trú, qua lại đều là đại yêu, chỉ cần yêu khí tràn ngập trong không khí đã khiến chồn hít thở không thông.

Lúc Vô Đông xuất hiện, chồn phảng phất như đã nhìn thấy hy vọng, bổ nhào lên l*иg sắt, cả cái l*иg bị nó đυ.ng dịch chuyển về phía trước vài bước.

Đô Vô vô cùng chán ghét chồn, còn chưa lại gần đã che kín mũi.

“Chính là hắn! Chính là hắn!” chồn điên cuồng kêu lên.

Đông Vô thả yêu khí của mình ra, mỗi một yêu quái đều có yêu khí thuộc về riêng mình, tuyệt đối không thể bị bắt chước, hắn dùng yêu khí vây khốn con chồn, hỏi: “Ngươi xác định là yêu khí của ta? Ta chưa từng gặp ngươi.”

Chồn bị yêu khí vây khốn, tứ chi mềm nhũn, nằm liệt dưới đất, miễn cưỡng nói: “Chính là ngươi!”

Vô Đông hận nó oan uổng chính mình, vừa muốn đi tới cãi lại, một cỗ yêu lực lạnh lẽo bò lên người hắn, yêu khí cả người Vô Đông đình trệ, hắn cắn răng xoay người.

Lâu Triệt đứng phái sau hắn, sắc mặt lạnh như ngọc.

Bùi Túc ôm Diệp Cẩn Bạch, ngăn yêu lực của Lâu Trệt lại.

Vô Đông kháng yêu lực, cung kính cúi người: “Tôn chủ.”

Lâu Triệt thu lại yêu lực: “Ta không phải người lộng quyền, nhưng chuyện này nếu ngươi không lấy ra được chứng cứ chứng minh mình không có liên quan, ra cũng chỉ có thể cho là ngươi làm.”

Vô Đông nói: “Ta nhất định sẽ toàn lực phối hợp với Diệp, Diệp tiên sinh điều tra chuyện này.”

Có được đảm bảo, Lâu Triệt xoay người rời đi, hoàn toàn không muốn ở cùng một phòng với Bùi Túc ---- Lục Kính Thập bị Bùi Túc cố tình sai khiến đã một ngày không nói gì với anh ta rồi, bây giờ anh ta nhìn thấy Bùi Túc là thấy phiền.

Vô Đông lộ vẻ mặt hồ nghi --- Diệp Cẩn Bạch và người bên cạnh cậu ta rốt cuộc là có thân phận gì? Còn thật mời tôn chủ đến đây, lẽ nào là tâm phúc thủ hạ của tôn chủ? Vậy cũng không đúng, lúc tôn chủ đi vào, hai người này cũng không hành lễ.

Có điều chuyện quan trọng bây giờ là điều tra rõ ràng chuyện này.

Con chồn miệng cắn chặt nói là Vô Đông, nhưng Vô Đông lại kiên quyết phủ nhận.

Diệp Cẩn Bạch ngăn Vô Đông sắp trở nên cáu kỉnh: “Hoặc là nói có người mạo danh anh? Anh nghĩ một chút có từng đắc tôi với ai.”

Vô Đông rất không kiên nhẫn: “Ai muốn giá họa cho ta cũng không cần đợi nhiều năm như vậy đi? Còn nữa mạo danh ta cũng không thể mô phỏng yêu khí của ta .....” Hắn đột nhiên khựng lại, như có suy nghĩ gì đó.

Có lẽ căn bản không phải là có yêu quái cố ý hại hắn, cũng không phải là chuồn ngậm máu phun người, chồn có thể là ngay từ đầu đã nhận sai người, đến yêu khí cũng nhận sai.

Dù sao trên thế giới này quả thật có một tên gia hỏa như vậy, vẻ ngoài yêu khí đều gần như không khác gì với hắn.

10 năm rồi, tên gia hỏa đó vẫn còn hận Diệp Cẩn Bạch.

“Ta biết là ai rồi,” Vô Đông nói, “Ta có một vị huynh trưởng, hẳn là cũng đến đây rồi.”

Quan hệ của hắn và vị huynh trưởng này chính là quan hệ song bào thai như của con người, tưởng mạo giống như đúc, yêu khí cũng khác là mấy, chồn này tu vi không đủ, không phân biệt được yêu khí trên người bọn họ là có thể hiểu được.

Giữa yêu quái có quan hệ máu mủ, yêu khí là có chút tương tự.

Bùi Túc nói: “Như vậy, yêu quái sai sử chồn là huynh trưởng của ngươi?”

Vô Đông sắc mặt ngưng trọng gật đầu: “Đại khái là anh ấy, yêu khí là thứ mà không thể bị mô phỏng, cho dù có người mạo danh ta, cũng không thể mô phỏng yêu khí của ta, chỉ cần con chồn này không nói dối, vậy người nó thấy chính là huynh trưởng của ta.”

Diệp Cẩn Bạch nói: “Huynh trưởng của anh biết chuyện núi Bình năm đó?”

Vô Đồng trằm mặt, không muốn nói đến chuyện núi Bình, hàm hồ nói: “Huynh ấy hận ngươi hận đến hàng đêm khó ngủ.”

Biết được có thể là huynh trưởng của hắn xong, sắc mặt của Vô Đông càng khó coi --- hắn không có cách nào liên hệ đến huynh trưởng, tên gia hỏa đó bị động kinh, nhận định chuyện năm đó là Diệp Cẩn Bạch làm hại sơn thần, vốn dĩ muốn kéo Vô Đông cùng đi báo thù Diệp Cẩn Bạch, nhưng bị Vô Đông từ chối.

Vô Đông không thích Diệp Cẩn Bạch, nhưng không nói đến là hận, Diệp Cẩn Bạch không có áp bách sơn thần, cậu ta không phải là hung thủ hại chết sơn thần, nhưng Vô Đông cũng không có cách nào thích Diệp Cẩn Bạch được.

Linh hồn của Sơn Thần cùng thân thể hóa thành Chung Linh, ở trên người Diệp Cẩn Bạch, sơn thần dịu dàng như vậy không có trở về với rừng núi, thậm chí không thể đi vào luận hồi, sao lại không đáng buồn?

Nếu như không có Diệp Cẩn Bạch, sơn thần có thể sẽ không thật sự chết đi.

Diệp Cẩn Bạch cũng biết chuyện này, cho nên lời nói Vô Đông lạnh nhạt, Diệp Cẩn Bạch cũng làm như không nghe thấy, cũng không phản bác.

“Ngươi có cách nào liên lạc với huynh trưởng của ngươi không?” Bùi Túc nắm tay Diệp Cẩn Bạch, hỏi.

Vô Đông nói: “Ta thử xem.”

Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “Nhà mà huynh trưởng ta sai chồn làm hại, bây giờ thế nào rồi?”

Diệp Cẩn Bạch lắc đầu: “Không quá tốt, người một nhà đó sức khỏe không tốt quá lâu, nhất thời không dưỡng lại được.” Mỗi ngày cậu về đều cầu phúc, còn tặng đến một bộ dụng cụ phòng bếp đến, nhưng sức khỏe con người bình thường rất khó nắm giữ được sinh khí nhỏ yếu bên trong, hiệu quả không lớn.

Bệnh viện cũng đến rồi, nhưng đã tổn hại đến căn bản, truyền nước biển linh tinh cũng vô dụng, tốt nhất là dựa vào trung y, từng chút nuôi dưỡng trở lại.

Vô Đông vừa vặn am hiểu trung y, liền nói: “Ta và ngươi cùng đi xem một chút, ta học y thuật hơn một ngàn năm.”

Trung y già – chân thật.