Nói Chuyện Yêu Đương Với Đại Yêu Ở Đối Diện

Chương 29: Ghen

Vô Đông trăm triệu lần không ngờ đến, Diệp Cẩn Bạch trong lúc vô ý lại hố hắn một lần.

Mà còn là đào cái hố to, Vô Đông một đường nhảy xuống hố, thiếu chút nữa là ngã thành tàn phế.

Cô nương từng gặp trên núi U một lần kia thế mà là cháu gái của Lưu Hồng Bình, lúc Diệp Cẩn Bạch bọn họ đến, cô nương và ba mẹ đang ở trong phòng khách uống trà, cô nương đó đang ngồi trên sô pha, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vô Đông, mặt liền đỏ lên.

Vô Đông không nói hai lời quay đầu bỏ đi.

Bùi Túc hạ giọng nói: “Thế nào, nhìn thấy cô nương mình thích ngược lại không dám đi vào à?”

Vô Đông đứng lại, yên lặng quay người lại.

Lưu Hồng Bình cười chào đón 3 người ngồi xuống.

Cô nương đó tên là Lưu Sở Tần, ba là anh trai ruột của Lưu Hồng Bình, hàng năm ở nước ngoài, năm nay mới trở về, con gái lại về nước vào 6 năm trước.

Lưu Hồng Bình cười hỏi: “Cẩn Bạch đã có bạn gái chưa?”

Diệp Cẩn Bạch lắc đầu nói: “Chưa có.” Trong lòng thầm nghĩ nhỏ giọng nói: Cậu có bạn trai á.

Lưu Sở Tần lập tức cười cười: “Tôi cũng vậy.”

Lưu Hồng Bình nghĩ đến hai đứa đều còn độc thân, nhìn cũng rất hợp, ít nhiều cũng nổi lên tâm tư hợp tác, nhưng bà biết người trẻ tuổi không thích trưởng bối can dự vào chuyện tình cảm, vì thế cũng không biểu hiện ra.

Nhưng mẹ của Lưu Sở Tần lại rất thích Diệp Cẩn Bạch, lôi kéo Diệp Cẩn Bạch nói chuyện, dường như lơ đãng nhắc đến con gái mình, Diệp Cẩn Bạch có ngốc đến đâu cũng cảm thấy có gì không dúng, xấu hổ cười cười.

Cố tình cậu lại không biết từ uyển chuyển thế nào, chỉ có thể chịu đựng tầm mắt hận không thể gϊếŧ người của Vô Đông phóng tới, cứng đờ mà nói chuyện với mẹ Lưu Sở Tần.

Tiên sinh sao lại cũng không giúp đỡ thế? Diệp Cẩn Bạch trong lòng có chút oán trách.

Bùi Túc lấy một quả quýt từ đĩa hoa quả, thong thả ung dung bóc vỏ, đợi bóc xong, đưa một múi cho Diệp Cẩn Bạch.

Diệp Cẩn Bạch vội vàng nhận lấy, đúng lúc hàm hồ cười cười với câu hỏi của mẹ Lưu Sở Tần, nhưng vừa cho múi quýt vào miệng, Diệp Cẩn Bạch lập tức nhíu mày.

Chua thế!

Chua đến mức khó nuốt xuống, Diệp Cẩn Bạch cúi đầu tìm thùng rác, Bùi Túc rút giấy ăn đưa đến, ý bảo cậu nhỏ ra, Diệp Cẩn Bạch vội vàng nhận lấy giấy ăn nhỏ quýt ra.

“Sao lại chua như vậy?”

Diệp Cẩn Bạch nhỏ giọng hỏi.

Bùi Túc dán lên tai cậu, thấp giọng nói: “Không phải nó chua, là anh chua.”

Diệp Cẩn Bạch lông mi run run, ngồi thẳng người lên xong do dự một chút lại ngồi gần Bùi Túc một chút, cậu lấy quýt trong tay Bùi Túc, lại tác một múi cho vào miệng.

Vẫn may múi quýt này không có chua như vậy, hẳn là thủ đoạn nhỏ của Bùi Túc, cậu tác một múi đưa cho Bùi Túc, khẽ nói: “Em bây giờ cảm thấy rất ngọt.”

Bạn trai nhỏ tận tay đưa quýt cho sao có thể không ngọt? Cho dù quýt thiếu nước, cũng tuyệt đối ngọt thanh hơn rượu ngon.

Vô Đông tức đến sắp chết ---- hắn cũng không thể cùng cô nương hắn thích ở bên nhau, hai cái tên này còn show ân ái!

Tối hôm đó, Vô Đông gõ cửa phòng Diệp Cẩn Bạch, mở cửa lại là Bùi Túc, Vô Đông theo bản năng nhìn ra phía sau anh.

Sắc mặt Bùi Túc trầm xuống: “Nhìn cái gì?”

Vô Đông nói: “Ta tìm Diệp Cẩn Bạch.” Bùi Túc cao hơn hắn, che chắn đến kín mít, Vô Đông chỉ có thể từ bỏ ý tưởng lướt qua vai anh tìm Diệp Cẩn Bạch.

“Không phải, ngươi.....” Vô Đông trong lòng nóng nảy, ngữ khí không tốt.

Vẫn may thanh âm của Diệp Cẩn Bạch rất nhanh từ bên trong truyền đến:

“Tiên sinh?”

Thần sắc Bùi Túc rõ ràng là nhu hòa xuống, lúc quay người, Vô Đông nhìn thấy Diệp Cẩn Bạch khoác một kiện áo khoác màu đen, bên trong mặt quần quần áo lông dài, vừa tắm rửa xong, tóc còn đang ướt, Bùi Túc đích thân lấy khăn tắm lau tóc cho cậu, Diệp Cẩn Bạch đứng yên tại chỗ ngoan ngoãn cúi đầu.

Vô Đông có chút hoảng hốt --- yêu quái thật sự có thể ở bên con người sao?

Lúc lau khô tóc Diệp Cẩn Bạch đi đến trước mặt hắn: “Muộn như vậy rồi còn có chuyện gì sao?”

Muộn như vậy? Bây giờ mới 9 giờ có được không? Vô Động nghẹn một chút, nói: “Có thời gian không? Nói chuyện với ngươi một chút.”

Nói chuyện? Diệp Cẩn Bạch rất nghi ngờ Vô Đông nói được ba chữ liền tạc mạo, nói hai câu liền xoắn áo lên ‘nói chuyện’ với cậu.

Nhưng Diệp Cẩn Bạch vẫn đồng ý, chỉ là lúc xoay người đi còn nhét vào trong túi áo nhiều lá bùa --- đề phòng vạn nhất đánh nhau còn phải lấy ra.

Hai người đi cách một khoảng, Vô Đông hai mắt vô thần, rõ ràng là hắn hẹn Diệp Cẩn Bạch đi ra, nhưng lại không rên tiếng nào.

Mùa đông ở Dung Trung đại khái là tầm âm 20 độ, Diệp Cẩn Bạch kéo áo khoác, chặn hàn khí ở bên ngoài.

“Có gì thì nói đi.” Diệp Cẩn Bạch thở ra ngụm nhiệt khí.

Vô Đông chần chờ nói: “Cái áo khoác này của ngươi......không phải là của ngươi đúng không?”

Diệp Cẩn Bạch cúi đầu nhìn ---- áo khoác màu đen, bên trong màu đỏ, mặc dù kích cỡ vừa vặn, nhưng mặc trên người Diệp Cẩn Bạch lại cảm thấy không hòa hợp, nhìn nó, mặt mày Diệp Cẩn Bạch nhu hòa, trong mắt cũng không mang theo tính công kích, kéo chặt áo khoác.

Cậu nói: “Không phải.” Đương nhiên là của Bùi tiên sinh, kiện áo khoác này rất ấm áp, mặc lên người liền thấy ấm áp, Bùi tiên sinh cố ý cho người sửa nhỏ lại cho vừa người cậu.

Diệp Cẩn Bạch thích mùi huân hương trên người Bùi Túc, mặc dù đồ vật quý trọng, nhưng cậu không từ chối --- cậu sao có thể từ chối quần áo của người cậu thích, vẫn là chiếm lấy quần áo có mùi trên người đối phương.

Vô Đông lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi và hắn ...... quả thật là có quan hệ đó đúng không?”

Diệp Cẩn Bạch gật đầu.

Vô Đông cắn răng nói: “Yêu quái và con người sẽ có kết quả tốt sao? Qua mấy chục năm nữa ngươi và hắn sẽ khác hiện tại, ngươi sẽ già đi, không còn tư sắc, hắn sẽ không chán ghét vứt bỏ ngươi sao?”

Diệp Cẩn Bạch khó hiểu: “Nhưng tôi tại sao lại phải là đi, biến thành không có tư sắc?”

Vô Đông nói: “Ngươi là con người!”

Sinh mạng của con người rất ngắn ngủi, bạn già đi xấu đi, đối phương lại mười năm như một, lẽ nào trong lòng sẽ không có oán hận?

Diệp Cẩn Bạch lắc đầu: “Tôi mỗi ngày đều tu luyện, cho dù tôi già đi, cũng sẽ không xấu đi.”

Vô Đông gấp gáp: “Không phải, ngươi rốt cuộc có nghe hiểu lời ta nói không, ta là nói......”

“Tôi biết.” Diệp Cẩn Bạch ngắt lời hắn: “Là anh không hiểu ý tôi.”

“Tôi là muốn nói, tôi thích anh ấy, cho dù tôi cách anh ấy rất xa, tôi cũng muốn thử đi đến bên cạnh anh ấy.”

“Mỗi ngày tôi đến gần anh ấy một chút, tôi rất thích anh ấy, không muốn bỏ lỡ, cũng lười đợi đến kiếp sau.”

Diệp Cẩn Bạch nhìn thẳng vào mắt Vô Đông: “Anh thích Lưu Sở Tần, anh thích cô ấy.”

Đôi mắt dưới ánh trăng lạnh lẽo càng thêm trong trẻo, thậm chí có thể nói là sóng mắt dịu dàng bức cho Vô Đông phải lui về sau mấy bước, muốn mở miệng phản bác, nhưng lại không nói được lời nào.

Hắn lùi lại, Diệp Cẩn Bạch tự nhiên tiến lên một bước.

“Anh hỏi tôi như vậy, bất quá chỉ là muốn kiên định sự lảng tránh của chính mình, anh muốn tôi cũng thừa nhận sự yếu đuối của anh là chính xác.” Diệp Cẩn Bạch nghiên đầu, ánh mắt trong trẻo như nước, lại không có chần chờ cùng mờ mịt: “Anh cho rằng khác loài thì không thể bên nhau, chỉ bất quá là anh không tin tưởng chính mình cũng là không tin tưởng đối phương.”

Vô Dông á khẩu không nói được gì, bởi vì Diệp Cẩn Bạch nói đúng hết, Lưu Sở Tần biết hắn là yêu quái, cô ấy cũng không kiêng dè, liên tục co rụt lại chính là hắn.

Diệp Cẩn Bạch nói: “Tôi cho dù có cách xa anh ấy bao nhiêu, tôi cũng sẽ đi tới, nhưng nếu anh ấy đến lý do để tôi bước về phía trước cũng không có, giả dụ nếu cuối đường tôi không nhìn thấy anh ấy, hà tất phải đi xa như vậy? Mà anh, thật sự đến bắt đầu cũng không cho.”