"Tôi thật sự không làm! Giai Giai là đứa bé tôi chăm sóc từ nhỏ đến lớn, là con gái tôi, sao tôi có thể hại con bé? Bình thường tôi đối xử với con bé rất tốt, tôi vô cùng thương con bé, tôi…"
"Sao chúng tôi biết được? Con bé . . . . . ."
Không biết ai lẩm bẩm một câu, mọi người bắt đầu xôn xao, tựa như đã phát hiện ra một đại lục mới, nghị luận sôi nổi.
"Sư Đoàn Trưởng Cố và Phùng Thanh ly hôn lúc Cố Giai Giai 5 tuổi, Sư Đoàn Trưởng Cố một mình nươi Cố Giai Giai hơn 2 năm, sau đó Vu Hải Vân là bảo mẫu chính thức chuyển thành vợ Sư Đoàn Trưởng. Tính toán thời gian, cô ta chăm sóc gia đình họ đã hơn 10 năm. Từ 18 tuổi nhẫn nhịn đến 28 tuổi, đoán chừng do bà ta không có con nên sốt ruột rồi."
"Chậc chậc, người ta nói đúng, bảo mẫu bò lên giường chủ nhà, sao có tình cảm chân thật với Cố Giai Giai được?"
"Nhẫn nhịn 10 năm, đứng vững gót chân, cho nên tính ra tay với con gái người ta à?"
"Lúc trước tôi đã nói rồi, Vu Hải Vân không hề thương hay thích Cố Giai Giai, giờ nhìn xem, tôi vừa nói một câu. Cô ta hướng tới ngày tốt lành sau này, nên mới qua cầu rút ván, đối xử như vậy với Cố Giai Giai. Sư Đoàn Trưởng Cố nhìn không thấu lòng dạ cô ta."
"Hầy, Sư Đoàn Trưởng Cố cũng không dễ dàng gì, ông ấy chỉ là một người đàn ông thô kệch, sao có thể nuôi con được?"
"Cũng đúng, chỉ bằng chuyện Sư Đoàn Trưởng Cố sẵn lòng thu dưỡng Cố Giai Giai, tôi đã vô cùng kính nể ông ấy. Không có Cố Giang, Cố Giai Giai đã chết sớm."
"Cũng không thể nói như vậy, nếu lúc trước bố của Cố Giai Giai không cứu Sư Đoàn Trưởng Cố, thì sẽ không hi sinh, mẹ của Cố Giai Giai cũng sẽ không bỏ mặc con bé. Cố Giai Giai sẽ không trở thành cô nhi không ai muốn nuôi. Sư Đoàn Trưởng Cố đã khiến gia đình Cố Giai Giai cửa nát nhà tan, Sư Đoàn Trưởng Cố chăm sóc con bé là chuyện nên làm."
"Nhưng cũng không đúng lắm, trên chiến trường, chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Có rất nhiều người chết ở trên chiến trường, có mấy người giống Sư Đoàn Trưởng Cố cơ chứ, nhớ đến chiến hữu, giúp người đó nuôi con?"
"Vậy mà ông ấy không nuôi con gái ruột của mình, mà. . . . . ."
"Ngừng, ngừng, ngừng, đang nói chuyện của Vu Hải Vân cơ mà, đừng có lôi Sư Đoàn Trưởng Cố vào."
"Cũng đúng."
Mọi người thay đổi họng súng, tiếp tục mắng Vu Hải Vân.
"Vu Hải Vân, cô đúng là người lòng dạ hiểm độc! Một chiêu này của cô đã tính kế cả hai đứa con gái của Cố Giang, Sư Đoàn Trưởng Cố cưới cô, coi như cô đã được lợi . . . . . . Chẳng lẽ cô hận ông ấy bao nhiêu năm qua không để mình sinh con?"
Lời vừa nói ra, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách lại làm ra chuyện như vậy.
Trước đây mối quan hệ giữa Cố Giai Giai và Cố An vô cùng vi diệu, là kẻ thù nhưng cũng không phải kẻ thù, là bạn nhưng cũng không phải bạn, trong lúc Cố An và Tống Chí Thành bàn chuyện hôn nhân, Cố Giai Giai lại ngủ cùng Tống Chí Thành, vậy mối quan hệ giữa Cố Giai Giai và Cố An còn có thể hòa hoãn ư?
Cố Giai Giai và Cố An có thù cũ, bây giờ Cố Giai Giai lại “cố tình” cướp người đàn ông của Cố An, nhất định khiến Cố An và Cố Giai Giai trở mặt. Nếu xử lý không tốt, có khi cả hai cả đời cũng không qua lại với nhau.
Nếu vì chuyện của Cố Giai Giai mà Cố An giận lây sang Cố Giang, rồi xa cách ông ấy, hay hận Cố Giang. Đến lúc đó, có khi Cố Giang sẽ thất vọng Cố Giai Giai, cuối cùng sẽ mặc kệ. Đến lúc đó Vu Hải Vân sẽ thổi gió bên tai, đến lúc đó, ở nhà họ Cố, cô ta sẽ một tay che trời.
Mọi người càng nghĩ càng thấy sợ.
Nhất thời, Vu Hải Vân đứng chôn chân tại chỗ. Mọi người ăn ý tránh xa Vu Hải Vân, xăm soi cô ta, những ánh mắt đó nhìn Vu Hải Vân như thú dữ đáng sợ ăn thịt người.
Một người phụ nữ ác độc như thế, thật sự đáng sợ, bọn họ sợ mình không phải đối thủ của cô ta, nên không dám trêu vào.