“Lại nói, tôi say đến bất tỉnh nhân sự, có thể làm được gì cơ chứ? Nếu không tin thì mọi người có thể tìm bác sĩ đến kiểm tra, xem hai chúng tôi còn trong sạch hay không. Những thứ trên giường vẫn còn như cũ, có làm chuyện xấu hay không, chẳng lẽ mọi người không nhận ra?”
Không hổ là nam chính, phản ứng nhanh thật. Cố Giai Giai nhướng mày. Người có thể trở thành nam chính trong tiểu thuyết, mặc dù cô thấy chướng mắt, nhưng anh ta không hề ngốc.
Cố Giai Giai không muốn để mọi người hiểu lầm, nghĩ rằng cô và Tống Chí Thành đã ngủ với nhau. Khiến cho họ lấy chuyện này đi bêu xấu. Cho nên giả vờ như bị Tống Chí Thành thuyết phục, bình tĩnh đồng ý với ý kiến của anh ta, nói báo cảnh sát và tìm bác sĩ đến kiểm tra.
Cố Giai Giai nhướng mày, trợn tròn mắt hung hăng nói với Tống Chí Thành: “Tống Chí Thành, chúng ta chờ bác sĩ và cảnh sát đến! Ai dám chạy thì không phải là người!”
“Được!”
Tống Chí Thành nhẫn nhịn một hơi, thề sống chết muốn chứng minh sự trong sạch của mình.
"Còn nữa, anh không thấy thắc mắc à. Anh được tôi nhờ chú Vương đưa về. Tôi nhờ người ta đưa anh về nhà, một là vì trước kia chúng ta quan hệ rất tốt, tôi không thể để anh ngủ ở tiệm cơm được. Hai bởi vì tôi nể mặt Cố An, nên mới nói rõ ràng."
"Tôi không muốn Cố An hiểu lầm tôi thích anh. Trước kia anh không có bạn gái, tôi lấy anh làm lá chắn thì không có gì. Nhưng sau này anh đã có bạn gái, tôi tuyệt đối sẽ không gây hiểu lầm."
"Tôi vốn muốn chúc hai người hạnh phúc. Ai mà biết được, tôi để tài xế là chú Vương đặt anh ở phòng khách xong, tôi cảm thấy buồn ngủ. . . . . . khi tỉnh lại thì như bây giờ. . . . . ."
"Chú Vương đang ở bên ngoài, việc này nếu mọi người không tin, có thể gọi chú ấy vào hỏi để biết thực hư."
"Tống Chí Thành, đã như vậy, anh còn dám nói mình không làm chuyện xấu? Không ý xấu? Không làm chuyện xấu, không ý xấu, sao anh lại ở phòng tôi? Còn quần áo trên người anh nữa, chẳng lẽ tôi bị mộng du rồi cởi dùm anh?"
"Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng thích anh, sao lại cho phép anh vào phòng tôi? Rõ ràng chính anh có ý đồ xấu!"
Cố Giai Giai nói nửa thật nửa giả, tám phần thật, một phần giả, cộng thêm một phần cô suy đoán, khiến Tống Chí Thành người trong cuộc và những người ngoài cuộc, không phân biệt được thật giả.
Bây giờ mọi người chỉ có một suy nghĩ, đó chính là tất cả những gì Cố Giai Giai nói đều là thật.
Danh tiết của phụ nữ quan trọng đến nhường nào, căn bản không cần nghĩ cũng biết. Việc này nếu do Cố Giai Giai làm, cô giấu còn chẳng kịp? Sao có thể náo loạn đến mức này, lại còn đồng ý báo cảnh sát kiểm tra cơ thể?
Chuyện thế này không nên làm lớn chuyện, lặng lẽ giải quyết, thì Cố Giai Giai mới có lợi nhất. Náo loạn đến mức ai nấy đều biết, thì Cố Giai Giai được lợi ích gì?
Phải biết, bây giờ da^ʍ ô sẽ bị bêu rếu? Bị cạo đầu, treo thông báo lên đầu phố, bị ném trứng thối, rau héo, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Vu Hải Vân thấy Cố Giai Giai chỉ nói một nửa câu chuyện, tóm tắt tình cảnh bà ta và Cố Giai Giai hợp lực, đưa Tống Chí Thành đến phòng Cố Giai Giai, bà ta bỗng cảm thấy mọi chuyện không ổn.
Thật sự không hề ổn!
Việc này. . . . . . Cố Giai Giai ngủ thϊếp đi, Tống Chí Thành cũng ngủ mất, vậy mà bọn họ lại không mặc gì nằm trên giường, trừ phi Tống Chí Thành mộng du, thì cũng chỉ còn một khả năng…
Có người cố tình hãm hại hai người bọn họ!
Trong cái nhà này, người có khả năng hại bọn họ nhất, chỉ có thể là bà ta. . . . . .
Mọi người không che giấu chút nào, ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu và khinh bỉ nhìn bà ta, nên Vu Hải Vân đã hiểu, người khác cũng nghĩ như bà ta.
"Ta không làm!" Vu Hải Vân hốt hoảng giải thích.
Do quá mức sốt ruột, quá mức sợ hãi, khiến cho giọng nói của Vu Hải Vân run run. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Vu Hải Vân, khiến quần áo, lớp trang điểm bà ta chuẩn bị tỉ mỉ trôi đi phân nửa.