Người khác sợ Vu Hải Vân, nhưng Cố Giai Giai không sợ.
Diễn đến tận giờ, cô nhất định phải thêm dầu vào lửa, thuận tiện củng cố tội danh hãm hại của Vu Hải Vân. Đời trước Vu Hải Vân làm ngư ông đắc lợi, đời này sao còn chuyện tốt như thế nữa.
“Mẹ, bọn họ nói thật ư?”
“Quả thực mẹ đã hại con đúng không? Mẹ…”
“Lúc trước, rõ ràng mẹ nói đã xem con như con gái ruột, không nỡ rời xa con. Con mới xin bố, để ông ấy cưới mẹ. Mẹ nói sẽ vĩnh viễn yêu thương con, luôn bảo vệ con cơ mà?”
“Bao nhiêu năm rồi, con luôn che giấu cho mẹ bao nhiêu lần, chưa bao giờ nói xấu mẹ. Vì mẹ, con đã cãi nhau, đánh nhau với biết bao nhiêu người, sao mẹ có thể đối xử với con như vậy?”
“Mẹ muốn có con ruột, con có thể nói với bố, con tuyệt đối không từ chối… Cho dù bố không đồng ý, con cũng có thể khiến ông ấy đồng ý,nhưng sao mẹ không hỏi con, mà đã…”
“Huhuhu…”
Ảnh hậu Cố Giai Giai diễn trọn cảnh cô gái yếu đuối bị người thân phản bội, trái tim tổn thương, diễn sâu đến mức gỗ cũng bị lún sâu ba thước.
Cố Giai Giai diễn cảnh khóc giỏi nhất. Khi xuất hiện trong giới giải trí, cô vừa khóc đã thành danh, khiến vô số cư dân mạng đau lòng, trở thành ánh trăng sáng trong lòng họ, nổi tiếng từ đây.
Cố Giai Giai nghiêm túc khóc, nước mắt như châu như ngọc, khiến mọi người cảm nhận rõ ràng sự yếu đuối bất lực của mình, sự phẫn nộ và bi thương của mình. Mọi người sẽ đau lòng, muốn giúp cô, muốn hóa thành anh hùng, đi cứu vớt cô.
Khiến mọi người bị cảm động lây, không gì hơn cái này.
Thật sự đẹp đến mức làm say lòng người. Ở hiện đại, có một câu cư dân mạng nói đùa, chỉ cần Cố Giai Giai khóc, thì toàn thế giới đều sai.
Cố Giai Giai rơi lệ, vô số người sẵn lòng dâng mạng cho cô.
Không ngờ rằng, Cố Giai Giai lại có thể làm như vậy.
Cố Giai Giai trừng mắt lạnh lùng nhìn, gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng càng kiều diễm hơn. Cô nói năng lưu loát, trật tự rõ ràng, tốc độ nói chuyện vừa phải, châm chọc Vu Hải Vân nhưng lại như thể nói tốt cho cô ta.
Cố Giai Giai như thế, cứ khóc sướt mướt, khiến người ta mê muội.
Trong đám người, không hiểu ai là người vỗ tay đầu tiên.
“Bốp bốp bốp bốp.”
Một lát sau, từ tiếng vỗ tay thưa thớt bắt đầu thành tiếng vỗ tay đồng loạt, lũ lượt như thủy triều, kéo dài không dứt.
“Được lắm! Giai Giai nói hay lắm!”
“Vừa hay cần báo cảnh sát, cũng phải tìm bác sĩ đến nữa, chúng ta sẽ nhờ cảnh sát điều tra giúp Giai Giai.”
“Đúng vậy, không thể cho Vu Hải Vân trốn thoát, cô ta xấu xa như vậy, phải đi đến nông trường cải tạo 5-8 năm mới được.”
Mọi người tiếp tục lên án, khiến Vu Hải Vân vô cùng sợ hãi.
Cô ta không muốn bị nhà họ Cố đuổi đi, cũng không muốn đeo bảng diễu phố nhận phỉ báng. Không hiểu Vu Hải Vân lấy sức lực từ đâu ra, đẩy người đang giữ chặt mình ra, chạy đến cạnh Cố Giai Giai.
“Giai Giai, không thể báo cảnh sát!”
“Mẹ nhất thời bị váng đầu, con tha thứ cho mẹ một lần đi. Trước kia mẹ đối xử với con tốt thế mà, con không thể làm vậy với mẹ…”
Vu Hải Vân kéo tay Cố Giai Giai, khóc lóc cầu xin Cố Giai Giai tha thứ cho mình, trông vô cùng hèn mọn.
Lúc này, trông Vu Hải Vân vô cùng chật vật, khác hẳn với dáng vẻ người phụ nữ thời thượng khi nãy.
Bây giờ, mặt Vu Hải Vân sưng vù, son phấn trên mặt lem luốc, chỗ này đen thui, chỗ kia lại hồng hồi, trông vô cùng xấu. Tóc cũng lộn xộn, kiểu tóc được búi tỉ mỉ khi nãy, bây giờ trông chẳng khác gì ổ gà. Quần áo cô ta cũng chẳng khá hơn là bao, quần áo tả tơi, như thể vừa bị người ta hãʍ Ꮒϊếp hơn là Cố Giai Giai.
Bây giờ Vu Hải Vân trông vô cùng thê thảm, mắt thường có thể nhận ra được. Nhưng Cố Giai Giai không hề đồng tình với cô ta.
Từ khi chịu kết cục thảm hại, nguyên chủ trong sách cực kỳ thê thảm, còn thê thảm hơn Vu Hải Vân lúc này.
Cố Giai Giai thay đổi 180 độ, khác hẳn với dáng vẻ hùng hổ dọa người khi nãy, yên lặng đứng khóc rồi nhìn chằm chằm Vu Hải Vân. Trông hệt như một cô bé đáng thương, khiến trái tim người ta tan vỡ, trông còn đáng thương hơn Vu Hải Vân.