Anh Ấy Hối Hận Khi Tôi Sắp Chết

Chương 25

Dịch: Anh Nguyễn

Chào mừng về nhà.

Đã lâu lắm rồi cậu mới nghe được câu này, Nhan Yên đã quên mất từ lâu.

Ký ức đã chạm đến điểm xa nhất dường như đã bị một hố đen nuốt chửng, không đáy và tối tăm không ánh sáng.

Giống như... chưa có ai từng nói điều đó với cậu.

Lúc này, Nhan Yên nhớ tới từng có một người đợi cậu về nhà, trên bàn đều có đồ ăn nóng hổi, mặc dù đều từ khách sạn đưa tới.

Một khoảnh khắc xuất thần.

Nhan Yên mím môi, quay người đóng cửa lại, cậu đứng yên một lúc để bình tĩnh lại những dao động trong lòng.

"Anh Yên." Tân Nam Vũ nói với lương tâm tội lỗi, "Anh nhìn xem, món ăn hôm nay hợp khẩu vị của anh không?"

Toàn các món ăn Giang Tô và Quảng Đông nhẹ nhàng, thơm ngon.

"Cảm ơn." Nhan Yên gật đầu và đi rửa tay. Khi cậu quay lại, giữa bàn chỉ còn một chiếc ghế trống, hai bên là Đoạn Tư Vũ và Tân Nam Vũ.

Với cách sắp xếp chỗ ngồi như vậy, nếu Đoạn Tư Vũ muốn gây rắc rối, chỉ cần giơ tay là có thể tiếp cận cậu.

Nhan Yên hít một hơi thật sâu, ngồi xuống và nhận phần ăn từ tay Tân Nam Vũ: “Cảm ơn.”

Bữa tối bắt đầu.

Tân Nam Vũ không bao giờ nhàn rỗi dù chỉ một giây, lương tâm cắn rứt và lo lắng khiến cậu ấy thỉnh thoảng hỏi Nhan Yên hôm nay đi đâu và ăn gì.

Trong khi tìm kiếm chủ đề, Tân Nam Vũ thỉnh thoảng nhìn sang bên và nháy mắt hỏi Đoạn Tư Vũ.

Một lúc lâu sau, hai người đã ăn no tám mươi phần trăm, đặt đũa xuống, đồng thời nhìn vào mắt nhau, cuộc đối đầu trong im lặng bắt đầu.

Tân Nam Vũ vội vàng xếp lại những món ăn còn lại, nhanh chóng dọn bàn, ngồi thẳng dậy ở tư thế ban đầu, nhẹ nhàng thở ra.

“Nói cho tôi biết đi.” Nhan Yên trước tiên thản nhiên nói, không có chút tò mò nào, mà là để đánh giá xem nó có phải là sự thật hay không.

"Em có biết nguyên nhân không?" Đoạn Tư Vũ khó hiểu, "Vậy trước tiên nói cho tôi biết đã."

Gây rắc rối.

Nhan Yên liếc nhìn anh và gửi vài bức ảnh cho nhóm ba người.

"Tây đảo có lượng người đông, nhưng tỷ lệ giữ chân thấp. Du khách sẽ rời đảo gần như trước mười giờ và sẽ không qua đêm ở đây. Đây là nguyên nhân cơ bản dẫn đến việc thiếu khách. Đó là do theo điều kiện khách quan và không phải là vấn đề của nhà nghỉ B&B."

Nhan Yên chỉ vào những bức ảnh trong nhóm: “Trên đảo không có nhà nghỉ B&B thuần túy nào, thường là nhà hàng hoặc cửa hàng và các cơ sở kinh doanh khác. Thỉnh thoảng họ cung cấp chỗ ở cho khách lưu trú trên đảo. Nếu khách chi tiêu nhiều hơn một mức nhất định số tiền đó, họ sẽ cung cấp nó miễn phí."

Không có khách trong nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng vì đảo Tây đơn giản là không có điều kiện cho khách du lịch ở lại đảo.

Tân Nam Vũ trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc: “Tôi vốn tưởng rằng nếu tôi mở nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng trên đảo thì khách du lịch không còn lựa chọn nào khác và họ sẽ đến đây đặt phòng, sẽ có rất nhiều việc làm hơn… "

Tân Nam Vũ dường như sắp suy sụp, Nhan Yên chưa kịp nói xong thì đã ngừng nói.

Đoạn Tư Vũ không quan tâm người khác có suy sụp hay không, ann cười lạnh nói thêm nửa câu sau của Nhan Yên.

"Người dân địa phương không làm B&B vì không có thị trường tốt. Bởi vì nơi đây thiếu các hoạt động giải trí giữ chân khách."

Một khi đã ra khỏi miệng thì sẽ không có sự thương xót nào cả.

Một trong những điều cấm kỵ khi khởi nghiệp là nhận ra rằng một ngành nào đó không tồn tại ở một nơi nhất định, sau đó phát triển nó càng sớm càng tốt vì nghĩ rằng mình đã nắm bắt được cơ hội và giảm bớt tính chiều hướng. Nếu như vậy sẽ không còn chỗ cho sự phát triển của ngành này nữa.

"Tôi thật là ngu ngốc..." Tân Nam Vũ ôm đầu nhăn mặt, "Khó trách nơi này giá cả chỉ có 600,000. Tôi còn tưởng rằng mình mua được hời..."

Anh chàng ngốc nghếch.

Đoạn Tư Vũ muốn cười, nhưng Nhan Yên liếc nhìn. Anh ho nhẹ, ngừng cười, ngậm miệng lại.

Sau khi Tân Nam Vũ bình tĩnh lại một chút, Nhan Yên lại hỏi: "Cậu... Còn muốn tiếp tục nghe không?"

"Anh Yên, xin hãy nói cho tôi biết đi, tôi muốn nghe hết." Tân Nam Vũ mặt nhăn nhó nói.

“Lý do khách không ở lại đảo là: Thứ nhất, đảo nhỏ, ít dịch vụ giải trí, có thể ra đảo vào sáng sớm và rời đảo vào ban đêm, chỉ mất một ngày. Trừ khi có một sự kiện đặc biệt như tiệc lửa trại, nếu không khách du lịch sẽ không ở lại đảo."

"Thứ hai, chuyến phà giữa Lục Thành và Tây Đảo có giá 160 nhân dân tệ cho một chuyến khứ hồi. Giả sử giá nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng ở Tây đảo thấp hơn giá ở Lục Thành, nhưng một khi cộng thêm chi phí vận chuyển, tổng chi phí sẽ vượt quá, vì vậy không nhất thiết phải ở lại Tây đảo làm gì."

Những lý do được Nhan Yên đưa ra đều là sự thật khách quan và không thể chối cãi. Tân Nam Vũ càng nghe càng buồn bã, không nói nên lời.

Nhan Yên không biết nói lời an ủi, vì vậy nhìn thấy Tân Nam Vũ đau đớn khiến cậu cảm thấy có chút không chịu nổi.

Ngoài ra, ánh mắt của Đoạn Tư Vũ quá thiêu đốt, không thể phớt lờ được. Nhan Yên cảm thấy hơi khó chịu và định phớt lờ đi, nhưng bây giờ cậu khó chịu đến mức không chịu nổi.

"Có vấn đề gì sao?" Nhan Yên nhìn sang bên cạnh.

Đoạn Tư Vũ cười nửa miệng, nhưng vẫn giống như đang đùa giỡn với thiên hạ, như đứng trên cao, biết hết mọi chuyện, ngạo nghễ nhìn xuống phàm nhân đang vùng vẫy.

"Không, tôi chỉ nghĩ em thật tuyệt vời."

Đoạn Tư Vũ nhìn chằm chằm vào Nhan Yên và nói với giọng trầm: "Anh Yên."

Âm thanh như băng chính là loại băng tan thành sương khi thủy triều mùa xuân chảy xuống, lạnh lùng rơi xuống chóp tai cậu, khiến Nhan Yên đột nhiên co rúm lại, run rẩy từ ngoài vào trong, nghẹn thở.

"Sao lại cướp cách gọi của tôi? Không được phép gọi anh ấy là anh Yên."

Sự gián đoạn này vừa kịp thời, chặn được những ánh mắt lấn chiếm.

Nhan Yên thở phào nhẹ nhõm, quay mặt đi và không nhìn anh.

Đoạn Tư Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

Cách gọi thôi nên cậu cũng không quan tâm: "Xong chưa? Để tôi nói thêm, giờ hoạt động của phà công cộng là từ sáu giờ sáng đến mười giờ tối."

Đoạn Tư Vũ nhìn Tân Nam Vũ: “Cho dù cậu anh giá ở mức thấp nhất, phí phà không vượt quá 200, hành khách cũng sẽ không lựa chọn ở đây. Một khi phà bị ngừng hoạt động, họ sẽ đặt lại chỗ ở ở quận Lục Thành hoặc đi một chuyến khác riêng để trở lại du thuyền, dù chọn cách nào cũng đắt."

“Cho nên anh mở nhà nghỉ B&B ở đây...” Đoạn Tư Vũ cố ý dừng lại và nhận xét, “Quả thực là ngu ngốc, cực kỳ ngu ngốc.”

Lời nói của Nhan Yên chỉ là những lời nói đơn giản, không có cảm xúc cá nhân, trong khi lời nói của Đoạn Tư Vũ không chỉ là lời nói mà còn có chút giễu cợt như đang xem một vở kịch.

Tân Nam Vũ ngã xuống ghế, nhìn bầu trời thở dài: "Được được được! Tôi thừa nhận mình là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc hoàn toàn, một kẻ ngốc vô vọng!"

Đoạn Tư Vũ là cố ý nghịch ngợm, Nhan Yên biết điều đó nên nghiêng mặt trừng mắt nhìn anh.

Đoạn Tư Vũ nhướng mày, đây không phải việc của cậu.

Tuy nhiên, sau khi bị chế nhạo, sự ghen tị và tính xấu không rõ ràng đã tiêu tan rất nhiều, anh thực sự không cần phải hạ thấp bản thân và cạnh tranh với một tên ngốc yếu đuối.

Tân Nam Vũ bị giáng một đòn nặng nề và đắm chìm trong nỗi buồn.

Nhan Yên vắt óc, cố gắng thốt ra một lời an ủi thực tế: “Cho dù không kinh doanh nhà nghỉ B&B, cậu cũng có thể chuyển sang kinh doanh nhà hàng hoặc cửa hàng thủ công mỹ nghệ khác. Cậu giỏi nấu ăn và cũng có thể làm đồ thủ công mà."

"Anh ấy không phải là người địa phương. Khách du lịch đến đảo để trải nghiệm phong tục địa phương và thử các đặc sản địa phương. Họ không tìm kiếm sự hoài cổ, ăn những bữa ăn tự nấu và mua đồ thủ công cũng có thể mua trên mạng." Đoạn Tư Vũ vặn lại.

Mặc dù lời nói nghe có vẻ thô nhưng Đoạn Tư Vũ quả thực đã đúng.

Tân Nam Vũ tựa hồ đang khóc, lập tức đứng dậy: "Tôi đi pha một bình trà. Nhân tiện, trong tủ lạnh có thạch sữa hoa nhài, anh có muốn uống trà sữa không?"

“Cứ từ từ, đừng vội.” Nhan Yên gật đầu, biết Tân Nam Vũ muốn ở một mình.

Tân Nam Vũ chạy vào phòng bếp, đại sảnh tạm thời yên tĩnh.

Nhan Yên thu hồi vẻ mặt vui vẻ của mình và nhìn Đoạn Tư Vũ: "Có cần phải nói thẳng như vậy không?"

Điều bất thường là Đoạn Tư Vũ không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

Nhan Yên cau mày, cảm thấy không thoải mái: "Anh đang muốn làm gì vậy?"

Đột nhiên, Đoạn Tư Vũ cúi người tới gần, giơ tay trái lên hướng về phía tóc Nhan Yên.

Bốp--!

Nhan Yên vô thức quay đầu lại và hất tay Đoạn Tư Vũ.

Đoạn Tư Vũ sững sờ, hai tay lơ lửng trên không, giữa môi phát ra âm thanh hít vào yếu ớt, không rõ ràng.

Khi Nhan Yên hất tay đi, cậu chợt nhớ đến cánh tay trái của Đoạn Tư Vũ, cậu không biết vết thương đã khá hơn chưa.

"Tôi..." Nhan Yên do dự.

Đoạn Tư Vũ lập tức đổi tay phải, lại gần, gỡ một lọn tóc trên tóc của Nhan Yên, thản nhiên ném nó đi rồi lại ngồi xuống, trở lại khoảng cách an toàn.

Có một khoảnh khắc của sự im lặng.

Anh có đau không?

Vết thương đã lành chưa?

Cậu cảm thấy có lỗi.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người:3