Nếu như không phải hiện tại bọn họ còn đang ở trên tinh hạm, thì có lẽ mỗi ngày bọn họ đều sẽ ngậm cậu ở trong miệng, bảo vệ cậu.
Trông thấy hai người mẹ già đã chứng kiến cậu từ khi sinh ra vì cậu mà buồn rầu, Giang Dạ cũng trở nên nghe lời hơn.
Bảo uống thuốc thì uống thuốc, bảo uống nước thì uống nước, bảo ngủ thì ngủ... Là một người trưởng thành về mặt tinh thần, Giang Dạ cảm thấy mình đã làm tất cả những gì có thể, nhưng bệnh tình của cậu vẫn chưa thể trị khỏi hoàn toàn.
Vốn dĩ cậu muốn ngắm bầu trời đầy sao ở bên ngoài từ đài quan sát lớn nhất trên tinh hạm, nhưng giờ đây cậu chỉ có thể làm tổ trước cửa sổ nhỏ trong phòng mình, nhìn về phía bầu trời sao bên ngoài đang gần trong gang tấc.
“Vẫn còn sốt nhẹ.”
Sau khi người phục vụ trên tinh hạm đo nhiệt độ cơ thể cho Giang Dạ xong, lại giúp Giang Dạ kéo chăn lên.
“Cậu Giang, người nhà cậu không đi ra ngoài cùng với cậu sao?”
Giang Dạ rời mắt khỏi thế giới bên ngoài, nhìn xuống hai chiếc túi xách tay đang đặt ở trên bàn, lắc đầu đầy luống cuống.
“Không.”
Người phục vụ bỗng có loại cảm giác như đã dự tính trước.
Nếu có người nhà đi cùng, không thể nào cậu bị bệnh lâu như vậy lại không có ai đến thăm.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ngoan ngoãn kia nằm ở trên giường bệnh, người hầu lại càng muốn hỏi thêm.
“Cậu không phải là...bỏ nhà ra đi đấy chứ ?”
Chẳng trách người phục vụ lại tò mò về Giang Dạ như vậy, thực ra tất cả người phục vụ đến và đi trên tinh hạm này đều tò mò về lai lịch của Giang Dạ.
Đầu tiên, cậu lớn lên trông rất xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh nhưng lại không nói lời nào khiến người khác còn tưởng rằng cậu là người gỗ, vả lại cậu ra tay cũng rất hào phóng, một mình cậu đến loại du thuyền sang trọng này lại đặt tới ba phòng xép, ngoài ra cậu còn dùng hai gian để chứa đồ chơi của mình. Như vậy, dù mỗi ngày cậu chủ nhỏ đều làm tổ ở trong phòng không ra ngoài, thì cậu vẫn sẽ trở thành đề tài bàn tán của người khác.
Hiện tại biết cậu bị bệnh, lại càng có nhiều người chạy đến lấy lòng hơn, cậu chủ nhỏ chỉ cần tùy tiện đưa cho họ một phần thưởng nhỏ từ trong kẽ móng tay là họ đã phát tài rồi.
Vốn dĩ anh ta là người phụ trách gian phòng này, vậy nên có không ít người hâm mộ vận may của anh ta.
“Không, tôi chỉ đang trở về nhà thôi.”
Giang Dạ nắm lấy chiếc chăn vừa mới được kéo lên tận cằm, trong giọng nói xen lẫn hơi thở ốm yếu mà đáp lại.
Câu trả lời bình thường này thực sự có hơi vượt quá dự liệu của người phục vụ.
Nhà ở sao Long Tích ư?
Như mọi người đã biết, núi Long Tích rất gần với Long Vực, nhưng tài nguyên lại thiếu thốn, nên có rất ít người cư trú ở đó. Phần lớn những người định cư ở đó đều là những người dân lưu lạc ngoài vũ trụ không có nơi nào để đi. Làm sao mà một cậu chủ nhỏ bình thường được nuôi dưỡng rất tỉ mỉ lại có thể sống ở đó.
Thay vì tin vào lời Giang Dạ nói, anh ta càng tin rằng mình có quá nhiều vấn đề nên đã chọc cậu chủ phiền, khiến cậu chủ nhỏ này cố ý qua loa với anh ta.
Vì vậy người phục vụ cũng không hỏi tiếp.
Người phục vụ này không hỏi, nhưng Giang Dạ đang rúc ở trong chăn lại mở miệng.
“Tinh hạm dừng lại rồi sao?”
Bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ vẫn không hề thay đổi so với lúc ban đầu.
“Hả? À. Hiện tại hạm của chúng ta đang cập bến ở sao Afaman. Đây là trạm tiếp viện duy nhất dẫn đến sao Long Tích, du khách trên tinh hạm cũng có thể tạm thời xuống hạm để ngắm cảnh du lịch...”
Đường đến sao Long Tích xa hơn Giang Dã tưởng tượng, thậm chí chỉ có đúng một trạm trung chuyển, tinh hạm phải dừng lại ở trên một cái tinh cầu nào đó để bổ sung nguồn năng lượng, trong đó sao Afaman là ngôi sao ở gần với sao Long Tích lại buôn bán đồ với nhiều chủng loại phong phú.