Khi Đường Cảnh Ngọc và Tống Thù cùng nhau ra ngoài để tiễn Trang phu nhân, mới thực sự lộ diện trước bọn tiểu nhị của cửa hàng trong trang phục nữ nhi.
Nàng tính tình hoạt bát, biết ăn nói ngọt ngào, sau khi đến cửa hàng này, nàng đã làm quen từ thủ quỹ đến vài sư phó làm đèn và các loại tiểu nhị, nên những tiểu nhị đó khi nhìn thấy nàng đều sôi nổi ghé mắt, một đám trợn mắt há hốc mồm, dường như đến bây giờ mới tin rằng Đường Ngũ thực sự là một cô nương.
Đường Cảnh Ngọc không quan tâm lắm đến sự soi mói của những người này, chỉ có thái độ của Tiền Tiến khiến ngực nàng bốc hỏa!
Xe ngựa Trang gia vừa rời đi, Đường Cảnh Ngọc liền hung hăng trừng mắt nhìn Tiền Tiến: "Vừa rồi ánh mắt của huynh là có ý gì?"
Tiền Tiến trốn bên cạnh Tống Thù, giả vờ khó hiểu: "Ta có ánh mắt như thế nào?"
Đường Cảnh Ngọc tức giận đến không tìm được từ nào để diễn tả, chỉ vào hắn chất vấn: "Vậy tại sao huynh quay lưng cười trộm khi thấy ta? Đừng nói không, ta đã nhìn thấy hết rồi!"
“Ta không có cười trộm!” Tiền Tiến ủy khuất phản bác, “Không nghĩ tới ngươi mặc váy nhìn rất đẹp, quay đầu đi là sợ ngươi thấy ta kinh... Từ này gọi là gì a, a! Đúng vậy, ta sợ ngươi nhìn ra ánh mắt kinh ngạc của ta quá đắc ý! Không sai, ngươi là nữ, nữ nhân mặc váy cũng là chuyện đương nhiên, ta có gì buồn cười chứ."
Tiền Tiến nói thật, hắn thực sự cảm thấy Đường Cảnh Ngọc mặc chiếc váy như vậy trông rất đẹp, không biết tại sao lúc đó hắn không thể nhịn được cười.
Sợ Đường Cảnh Ngọc dây dưa tiếp, Tiền Tiến nhanh chân bỏ chạy.
Đường Cảnh Ngọc trong lòng càng cảm thấy hắn chột dạ, sau lưng hét lớn: "Huynh cứ cười đi! Đừng hy vọng ta mời huynh đi Đông Thịnh lâu ăn cơm, mời ai cũng không mời huynh!"
“Được, cô nương gia cãi cọ ầm ĩ còn ra thể thống gì?” Tống Thù thấp giọng khiển trách.
Đường Cảnh Ngọc không nói với hắn một câu, nổi giận đùng đùng về Hạc Trúc Đường, cố ý bước nhanh, bỏ lại Tống Thù một đoạn dài.
Đi đến cổng viện Hạc Trúc Đường, nghĩ đến Chu Thọ và Dương Xương, Đường Cảnh Ngọc quay sang sân chia sọt tre.
Lúc này trời đã gần tối, ở đây cũng có những người làm xong việc trở về, khi Đường Cảnh Ngọc đi ngang qua, đυ.ng phải Dương Xương và Chu Thọ, sóng vai nhau đi ra ngoài.
Đường Cảnh Ngọc dốc toàn lực, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đứng trước khóm trúc xanh, chờ họ tìm thấy mình, ánh mắt đảo quanh trên mặt họ.
Đột nhiên một cô nương xuất hiện trong cửa hàng, không ít tiểu nhị nhìn thấy nàng, nhận ra nàng là người quen, biết nàng đang tìm ai, bọn tiểu nhị chào nàng rồi rời đi, chỉ có Dương Xương và Chu Thọ đi về phía nàng.
Dương Xương kinh ngạc cười nói: "Đường Ngũ, ngươi, ngươi mặc váy quá xinh đẹp, ta suýt chút nữa không nhận ra ngươi."
Hắn cười hiền lành, nghe được lời nói thiệt tình, Đường Cảnh Ngọc nguôi giận đôi chút vì bị Tiền Tiến chọc, "Vẫn là Dương đại ca tốt, biết cách khen ngợi ta, Tiền đại ca chỉ biết chê cười khiến ta tức chết."
Dương Xương cười nói: "Đừng nói lý lẽ với Tiền, hắn cố ý bắt nạt ngươi đó, thế nào rồi, hôm nay tay có đỡ hơn không?"
Trong số ít người, hắn giống như một người huynh trưởng, Đường Cảnh Ngọc lắc lắc tay, người thả lỏng: “Đã khá hơn nhiều rồi, các huynh thì sao, hai ngày nay không bị thương chứ? Bị thương cứ tìm ta, ta có thuốc.” Hôm nay, bà ngoại mời lang trung đến, dùng thuốc tốt nhất cho thân thể, dưỡng tay cho hết sẹo của nàng. Trước khi đi, bà để lại cho nàng năm trăm lạng bạc, nói nàng để tiêu xài trước, sau khi nàng thành thân sẽ đưa thêm một khoản hồi môn lớn nữa.
Đường Cảnh Ngọc hiện tại lấy tiền để tiêu gì đâu, Trang phu nhân và Tống Thù đã lo tất cả việc ăn mặc, chỗ ở, đi lại cho nàng rồi. Về phía Tống Thù, hắn không đưa bạc cho nàng mà lấy đủ loại dược liệu bổ sung, nếu Trang phu nhân không kiên quyết, hắn thậm chí còn trả tiền mua dược liệu cho nàng.
Đây là nàng dựa mối quan hệ thân tình của mẫu thân để lại, Đường Cảnh Ngọc không thể từ chối, hơn nữa Tống Thù lại giàu có, bà ngoại không thuyết phục được hắn, hắn muốn chăm sóc nàng cũng được. Về phần Trang phu nhân, lão nhân gia nói rằng bà đã sử dụng toàn bộ tiền riêng của mình, không liên quan gì đến Trang gia, vì vậy Đường Cảnh Ngọc không phải chịu bất kỳ gánh nặng tâm lý nào. Đột nhiên biến thành kẻ có tiền, Đường Cảnh Ngọc sẽ không tiêu xài hoang phí, nhưng nếu có thể, nàng sẵn sàng giúp đỡ bằng hữu.
Dương Xương mỉm cười, từ chối lòng tốt của nàng: "Ta da dày thịt béo, cắt qua tay cũng việc không gì, Chu Thọ da mỏng, ngươi có thể hỏi hắn, ta đi về trước." Biết Chu Thọ quan hệ thân thiết hơn với nàng, Dương Xương nhìn Chu Thọ đang ngây ngốc, thức thời để họ nói chuyện riêng.
Đường Cảnh Ngọc không nhìn thấy thâm ý trong mắt của Dương Xương, nhìn vào tay của Chu Thọ, nàng ngẩng đầu lên hỏi hắn: "Vậy ngươi có cần không?"
Chu Thọ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng không chớp mắt như thể hắn không nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên sau khi nàng mặc nữ trang bị một nam nhân nhìn chằm chằm như vậy, kinh diễm trong mắt không thể che giấu được, Đường Cảnh Ngọc da mặt dày như thế nào cũng không chịu nổi, không nhịn được cố nén đắc ý cùng vui sướиɠ trong lòng, liền quay đầu đi trở về, nhỏ giọng giận hắn: "Ngươi nhìn cái gì, không phải là chưa thấy qua, chẳng phải chỉ là thay xiêm y thôi sao?"
“Đường Ngũ, ngươi như vậy thật đẹp mắt.” Chu Thọ ngơ ngác đi theo nàng, một lúc sau mới chân thành khen ngợi nàng.
Đường Cảnh Ngọc biết hắn sẽ không nói dối, không nhịn được quay lại hỏi: "Thật sự rất đẹp sao?"
Nàng muốn biết trong mắt người khác nàng như thế nào. Bà ngoại thích nàng, đương nhiên sẽ khen nàng xinh đẹp, nha hoàn nịnh nọt, Dương Xương thì nói lời khách sáo, chỉ có Chu Thọ, hắn giống như một đứa trẻ, tuyệt đối sẽ không cố ý nói dối để lấy lòng nàng.
“Thật sự.” Chu Thọ đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, nhìn từ chiếc trâm con bướm màu vàng trên đầu đến bông tai đính ngọc bích trên tai nàng, sau đó nhìn đôi mắt đào hoa sáng ngời của nàng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi ửng hồng thanh tú của nàng lẩm bẩm: "Thì ra ngươi là cô nương, cho nên mới có khuôn mặt thon nhỏ như vậy."
Đường Cảnh Ngọc không ngờ rằng hắn vẫn còn nhớ điều này, vì vậy nàng phá lên cười, chỉ vào mặt hắn nói: "Mặt ngươi cũng nhỏ, nếu không tin, ngươi quay về phòng nhìn gương đi, nam hay nữ không phân biệt được."
Chu Thọ không tin: "Ta đã xem qua, không đẹp bằng ngươi, hơn nữa tay của ngươi so với ta còn đẹp hơn." Hắn giơ tay lên, đặt bên cạnh tay phải Đường Cảnh Ngọc, "Ngươi nhìn xem, tay ngươi nhỏ hơn tay ta, ngón tay ngươi...A, sư phụ tới."
Hắn đứng đối mặt với Hạc Trúc Đường, vì vậy hắn nhìn thấy Tống Thù trước.
Đường Cảnh Ngọc sống lưng cảm thấy lạnh, vội vàng đặt tay xuống, trước khi bước chân đến gần, thì thầm với Chu Thọ: "Lát nữa ngươi đừng nói chuyện, chỉ cần nghe ta nói!"
Chu Thọ đã quen nghe nàng nói, bị ngữ điệu của nàng ảnh hưởng, cũng rất nhỏ nhẹ "ừm" một tiếng.
Đường Cảnh Ngọc lúc này mới quay người chào hỏi Tống Thù: " Chưởng quầy đến xem bọn Chu Thọ làm việc sao? Ta cũng muốn xem, đáng tiếc bọn họ đều làm xong rồi, đành phải hỏi Chu Thọ hắn làm thế nào rồi."
Chu Thọ ngạc nhiên nhìn sườn mặt của nàng.
Đường Cảnh Ngọc tập trung vào việc đối phó với Tống Thù, nhưng nàng không biết rằng biểu hiện của người bằng hữu đã phản bội lời nàng.
Tống Thù dừng bước và nhìn quanh hai người họ.
Trong đầu lại là khung cảnh nhìn xuyên qua những rặng tre xanh thưa thớt khi vừa quay lại.
Bọn tiểu nhị bên kia đã rời đi, xung quanh một mảnh tĩnh lặng. Chàng thiếu niên và tiểu cô nương dưới lũy tre xanh đang mỉm cười đối mặt với nhau. Bàn tay một lớn một nhỏ sắp chạm vào nhau, không biết đang nói về cái gì.
Nàng còn muốn nói dối hắn?
Là thích Chu Thọ nên không muốn hắn biết? Sợ hắn quản nàng?
"Xong chưa? Nói xong rồi thì đi với ta, bữa tối sắp bắt đầu rồi." Tống Thù không hỏi thêm, xoay người bước đi.
Đường Cảnh Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cùng Chu Thọ không thẹn với lương tâm, nhưng nàng sợ rằng Tống Thù sẽ hiểu lầm nàng, lại quản nàng.
Nàng xoay người cùng Chu Thọ từ biệt: "Ta đi rồi, ngươi cũng trở về đi, ngày mai ta đi thư phòng."
“Tay của ngươi không sao chứ?” Chu Thọ nghi ngờ ngăn nàng, cúi đầu nhìn xuống tay của nàng, “Sư phụ nói, tay của ngươi khỏi hẳn mới có thể tiếp tục.”
“Học vẽ chỉ cần bằng một tay là được rồi.” Đường Cảnh Ngọc lắc lắc tay phải nói. Lời nói của Tống Thù nàng không để trong lòng, hôm nay bà ngoại tới thì không cần phản đối hắn, ngày mai bà ngoại không tới, không đi Đăng phòng thì còn có thể làm gì nữa?
Chu Thọ rất vui, nhìn theo Đường Cảnh Ngọc tới khúc ngoặt mới rời đi.
Tống Thù bên kia tốc độ đi không nhanh, Đường Cảnh Ngọc rất nhanh đuổi theo, nhưng Đường Cảnh Ngọc cũng không có tiến lên, phía sau Tống Thù giữ khoảng cách năm bước, trong lòng âm thầm nghĩ cách thuyết phục Tống Thù cho phép nàng bắt đầu nghe giảng bài vào ngày mai.
Đi thẳng đến phòng chính ở hậu viện và ngồi xuống, không ai nói năng gì.
Rất nhanh nhóm tiểu nha hoàn đã bưng thức ăn lên, Tri Hạ ở một bên nhìn, khi tất cả đồ ăn đã được sắp xếp xong xuôi, cô cũng rời đi, chỉ để lại hai vị chủ tử một mình ăn cơm. Tâm tư của lão phu nhân không thể rõ ràng hơn, cô và Phẩm Đông đều biết rõ nên đương nhiên sẽ không làm chướng mắt trước mặt, tiếc là cô nương nhà mình hình như còn chưa thông suốt, nếu là cô nương Trang gia kia, đã sớm ân cần gắp đồ ăn cho Tống công tử rồi.
Nhưng Tri Hạ vẫn đoán sai một điều.
Ngay khi họ rời đi, Đường Cảnh Ngọc đã thay đổi sự buồn tẻ trước đó, bắt đầu nói chuyện với Tống Thù một cách nhiệt tình: "Thật là thơm, tay nghề của Tri Hạ rất giỏi, Bàng sư phó không thể so sánh bằng. Chưởng quầy ngài nói có phải hay không?"
Tống Thù nhàn nhạt đáp.
Hắn vẫn luôn một bộ dạng lãnh đạm như vậy, Đường Cảnh Ngọc tập mãi thành thói quen, liếc nhìn đồ ăn trên bàn, gắp cho hắn một cái móng giò hầm: “Bốn cái móng giò, Chưởng quầy mỗi người hai cái, ta không ăn được hết, ngài ăn nhiều đi."
Tống Thù vừa mới đưa cơm vô miệng, nghe vậy vội vàng lấy tay che miệng, mặc dù cố gắng kìm nén nhưng vẫn ho khan một tiếng.
Lần đầu tiên khi lang trung kê cho đơn thuốc bổ, ông ấy đã nói giò lợn không chỉ bổ khí huyết mà còn có tác dụng làm nở ngực, hầm chung với đậu tương sẽ rất hiệu quả. Sư mẫu rõ ràng đã biết, bởi vậy dặn dò Tri Hạ đưa lên món này mỗi ngày.
Chỉ có nàng là vô tâm, không biết cô nương gia nên là cái gì, lại còn khuyên hắn ăn.
“Không cần, chính ngươi ăn đi, ăn không hết thì để đồ thừa.” Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Tống Thù bưng móng giò từ trong chén sang chén của Đường Cảnh Ngọc.
Đường Cảnh Ngọc cẩn thận nhìn hắn, thấy mặt hắn đỏ bừng vì nghẹn, rõ ràng là không muốn ăn thứ này, nàng cũng không khuyên nữa, cúi đầu gặm cắn. Gặm gặm cắn cắn, mới hiểu móng giò heo ăn không được tao nhã cho lắm, Tống Thù ngay cả cá không có xương cũng kén chọn, làm sao có thể mất lễ nghi trước mặt nàng được?
“Chưởng quầy ăn một miếng sườn heo.” Sau khi xử lý xong một cái chân giò, Đường Cảnh Ngọc lại gắp cho Tống Thù.
Lần này Tống Thù không từ chối.
Đường Cảnh Ngọc liên tiếp gắp cho hắn thêm nhiều món ăn.
Tống Thù liếc nàng một cái, gắp thêm một cái móng giò heo cho nàng, nhìn nàng chuyên tâm gặm cắn, tiểu cô nương không để ý tướng ăn, hắn cũng không cảm thấy khó coi, ngược lại trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, đưa đồ ăn vào trong miệng so ngày thường cảm giác ngon hơn.
“Nói đi, có chuyện gì xin ta.” Sau bữa tối, Tống Thù như thường lệ đi dạo trong hoa viên, Đường Cảnh Ngọc có việc cầu xin, mặt dày mày dạn đi theo hắn. Tống Thù giả vờ không biết, đứng trên cầu gỗ quay ra mặt nước hỏi.
Nếu hắn đều đã nhìn ra, Đường Cảnh Ngọc không cần giả bộ nữa, dựa vào lan can thấp giọng hỏi: “Chưởng quầy, ngài xem, ngày mai bà ngoại không tới, ta một mình buồn chán ở trong hậu viện. Chưởng quầy cho ta đến Đăng phòng được không? Chưởng quầy có thể dạy bọn Chu Thọ, ta nghe cũng có thể học hỏi thêm.”
Tống Thù nhàn nhạt cười nói: "Không cần, kỹ năng vẽ của ngươi so với bọn hắn tốt hơn, hiện tại ngươi đã hiểu ta dạy bọn hắn cái gì, nghe xong cũng vô dụng, ngươi vẫn cứ lo dưỡng thương cho tốt đi, đừng để trưởng bối lo lắng." Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Đường Cảnh Ngọc không cam lòng đi theo hắn: "Ôn lại để học cái mới, cho dù hiểu rồi, nghe lại cũng tốt. Hơn nữa, Chưởng quầy giảng bài rất thú vị, giọng nói cũng hay. Ta thích nghe Chưởng quầy nói chuyện, còn thú vị hơn là nghe người ta chơi nhạc." Là người đều thích nghe lời hay, nhưng nếu lời hay không có tác dụng, nàng sẽ khen ngợi hắn nhiều hơn, hơn nữa những lời này quả thực là sự thật.
Lời này thật ra có chút phù phiếm, Tống Thù muốn khiển trách nàng, nhưng vừa quay đầu lại bắt gặp ánh mắt chân thành không chút giả tạo của nàng, không biết vì sao lại nuốt lời xuống, chỉ lạnh lùng nói: “Nịnh nọt cũng vô dụng, đợi lành vết thương rồi hãy nói.”
Hắn mềm cứng không ăn, Đường Cảnh Ngọc vừa giận vừa hận. Thứ nhất ngoại trừ việc nàng muốn nghe giảng bài, nàng đã thỏa thuận với Chu Thọ, nếu thất hứa thì chẳng phải là không tín nhiệm sao? Thứ hai, lần này nàng bị Tống Thù quản, sau này sẽ có một ngày xoay chuyển sao?
Cũng không phải trưởng bối của nàng, vết thương nhỏ nàng cũng không lo lắng, sao hắn lại coi trọng như vậy?
"Ngươi……"
Vừa định tiếp tục dây dưa, Đường Cảnh Ngọc đột nhiên nghĩ tới điều gì, cúi đầu cười tủm tỉm, chạy vài bước ngăn cản Tống Thù, dưới ánh mắt không hài lòng của nam nhân cắn cắn môi, sau một lúc cân nhắc, mở miệng lấy lòng: " Nhị thúc, ta rất muốn nghe thúc giảng bài, ngày mai thúc để ta đến nghe có được không?"
Tống Thù sửng sốt.
Bộ dáng nàng đỏ mặt cắn môi, dáng vẻ nàng quay mặt đi gọi nhị thúc, dáng vẻ nàng ngẩng đầu cầu xin hắn theo thói quen, thật đáng yêu ... Làm hắn cầm lòng không đậu muốn xem lại một lần, hoặc là lập tức vẽ ra giấy.
Đường Cảnh Ngọc không dễ dàng gọi tiếng “nhị thúc” này, thấy Tống Thù nhìn nàng chằm chằm không nói lời nào, nàng thẹn quá thành giận, nhìn xuống thắt lưng của hắn: “Ngài bảo ta gọi là nhị thúc, là ngài nói ta có cái gì yêu cầu đều có thể hỏi, ngài rốt cuộc có đáp ứng hay không? Không đáp ứng thì đừng nói những lời dễ nghe lừa gạt người.”
Vài câu khiến thần trí Tống Thù thanh tỉnh lại, ý thức được ý nghĩ vừa rồi không thích hợp, Tống Thù có chút ngượng ngùng, không dám nhìn dáng vẻ xinh đẹp của nàng nữa, xoay người nói: “Ta làm là vì tốt cho ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở hậu viện dưỡng thương, đêm Trung thu cho dù vết thương của ngươi còn chưa lành, ta cũng sẽ dẫn ngươi đi xem tỷ thí hội hoa đăng. Nếu như ngươi kiên trì muốn tham gia lớp học ngay lập tức, ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà vào đêm trung thu, tùy ngươi lựa chọn.”
Đường Cảnh Ngọc khó khăn, "Ta......"
"Ngươi chỉ có thể chọn một, cũng không cần lựa chọn nghe giảng bài rồi dựa vào sư mẫu sẽ mang ngươi đi xem hội hoa đăng. Vì tay của ngươi, chỉ cần ta ngăn cản, sư mẫu cũng sẽ không dung túng cho ngươi chuyện như này." Tống Thù lạnh lùng bổ sung, không để nàng tham lam lựa chọn, cũng không được phép giở trò trước mặt hắn.
Hắn chặn hết mọi thứ, Đường Cảnh Ngọc có thể làm gì, tức giận nói: "Được rồi, Chưởng quầy nói phải giữ lời, đêm đó nhất định phải mang ta đi cùng."
Giờ lại biến thành Chưởng quầy...
Nhìn bóng lưng tiểu cô nương bất mãn rời đi, trong lòng Tống Thù biết, sau này muốn nghe nàng gọi nhị thúc, chỉ có thể là lúc nàng nhờ cậy hắn thôi.