Kế Hoạch Chiếm Giữ Của Chưởng Quỹ

Chương 30

Không thể đến Đăng phòng nghe giảng bài, Đường Cảnh Ngọc ngoan ngoãn ở lại hậu viện vài ngày hồi phục vết thương, xem Tri Hạ phơi hoa quế làm bánh hoa quế, cảm thấy thích thú khi động tay làm bánh. Vết thương trên tay trái đang dần kết vảy, chỉ cần chú ý là không đau nữa.

Vào ngày thứ 14, nàng muốn học cách làm bánh trung thu từ Tri Hạ, nhưng Tiền Tiến đột nhiên phái người truyền lời cho nàng.

Nhi ca của Chu Thọ đang ở đây, sẽ đưa Chu Thọ về nhà vào dịp Tết Trung thu.

Đường Cảnh Ngọc tưởng rằng mình đã nghe nhầm, nhưng khi chắc chắn đó là sự thật, nàng lập tức rửa tay và trở về phòng thay nam trang, nổi giận đùng đùng lao lên phía trước.

Nhị ca cái đít, hồi đó Vương thúc đã kể cho nàng nghe mọi chuyện về Chu gia, Chu Thọ bị nữ nhân xảo quyệt của Chu gia kia trá hình đuổi ra ngoài, hai tháng không có thư từ, vô duyên vô cớ đột nhiên muốn Chu Thọ trở về chỉ có thể có ý đồ xấu!

Trong phòng chính tiếp khách ở tiền viện, Tống Thù ngồi ở ghế chủ vị, Chu Thọ đứng bên cạnh, một thanh niên mặc áo thu màu lam ngọc ở giữa đang thoải mái nói chuyện: "Tống chưởng quầy, A Thọ bị chấn thương não, vẫn luôn không tỉnh táo, không hiểu sao lại yêu thích việc tự làm đồ vật, đệ ấy cứ khăng khăng như vậy, nên chúng ta chỉ có thể dung túng. Vào tháng sau rồi biết được Tống chưởng quầy định nhận đồ đệ, gia mẫu nhân cơ hội để đệ ấy qua đây thử, nghĩ nếu thật được ngài chọn, A Thọ cũng coi như là nhờ họa được phúc, đệ ấy có tài nghệ trong tay, sau này ra ngoài tiếp khách cũng không bị cười nhạo. Bây giờ nhìn thấy, A Thọ cũng hiểu chuyện hơn nhiều, thật là phiền Tống chưởng quầy dụng tâm tài bồi.”

Nói xong nở nụ cười hiền hậu, giọng điệu chân thành, cúi đầu chào Tống Thù.

"Chu công tử, ngươi khách khí rồi, Chu Thọ là đồ đệ của ta, ta nên dạy dỗ hắn." Tống Thư vẻ mặt bình tĩnh, liếc mắt đột nhiên quay ra cửa thấy Đường Cảnh Ngọc, khẽ cau mày hỏi Chu Lộc, " Không biết Chu công tử hôm nay tới cửa là vì chuyện gì?"

Đường Cảnh Ngọc đứng bên cạnh Chu Thọ, cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.

Chu Lộc có chút kinh ngạc, thấy Tống Thù không có truy cứu tiểu nhị vô lễ xông vào, liền đoán Đường Cảnh Ngọc trong tiệm đèn nhất định có chút địa vị, rất có thể là một đồ đệ khác của Tống Thù, cho nên hắn giả vờ như như bình thường, nhìn Chu Thọ nói: “Tết Trung thu ngày mai là ngày đoàn tụ gia đình. Gia mẫu lo lắng A Thọ mải mê học đèn l*иg mà quên về nhà, hoặc là không biết cách trở về như thế nào, đặc mệnh ta lại đây đón hắn về. Đúng rồi, dịp Tết Trung thu này Tống chưởng quầy có cho bọn tiểu nhị nghỉ không? Nếu không cho thì A Thọ không thể phá lệ, ta trở về sẽ tự giải thích với gia mẫu.”

"Không cho, ngươi lập tức trở về đi!" Đường Cảnh Ngọc giành nói trước tiên.

“Đường Ngũ.” Tống Thù thấp giọng khiển trách.

Đường Cảnh Ngọc quay sang trừng mắt nhìn hắn chằm chằm. Không phải hắn không biết tình huống nhà Chu Thọ, nếu như là ngày nghỉ, bọn họ có lý do gì ngăn cản Chu Thọ trở về? Chu gia rõ ràng không có ý tốt, Chu Thọ ngốc như vậy, trở về lại bị người khi dễ thì làm sao bây giờ?

Tống Thù phớt lờ nàng, nói với Chu Lộc: "Tết Trung thu cửa tiệm đèn l*иg đóng cửa một ngày, phần lớn bọn tiểu nhị đều được nghỉ một ngày, nhưng Chu Thọ là đồ đệ của ta. Ta muốn đưa hắn đi đến Ứng Khuê Sơn để xem đèn l*иg. Chu Thọ, ngươi muốn về nhà hay theo ta xem đèn?"

“Con muốn cùng sư phụ xem đèn, không muốn về nhà.” Chu Thọ lập tức đáp, nói xong cúi đầu nhìn xuống chân, không dám đối mặt với Chu Lộc. Mọi người trong nhà bắt nạt hắn, hắn không muốn quay về nữa, ở đây càng tốt, Đường Ngũ sư phụ bọn họ đều là người tốt.

Đường Cảnh Ngọc an tâm mỉm cười, Tống Thù liếc nhìn nàng, rồi nhìn Chu Lộc.

Chu Lộc chẳng những không có bất mãn mà trên mặt còn tràn đầy vui mừng, vui vẻ nói: "Tống chưởng quầy coi trọng A Thọ như vậy, đó là phúc khí của đệ ấy. Đã như vậy, ngày mai A Thọ, đệ có thể đi theo chưởng quầy học hỏi, lần sau nhị ca sẽ tới đón đệ về nhà đoàn tụ.”

Chu Thọ không nói lời nào.

Chu Lộc không để bụng, nói cáo từ với Tống Thù: "Gia mẫu đang chờ tin tức ở nhà, Chu mỗ cáo từ trước, ngày khác lại đến thăm."

Tống Thù khẽ gật đầu và ra lệnh cho Tiền Tiến: "Ngoại trừ những thứ của Chu Thọ, giúp Chu công tử mang những món quà khác trở lại xe. Tống mỗ không thích những kiểu trao đổi quà cáp này, cô phụ một phen hảo ý của Chu công tử."

Chu Lộc vốn đã quay người rời đi, nhưng nghe thấy lời này thì dừng lại, vừa muốn khuyên Tống Thù tiếp nhận, lại thấy Tống Thù bưng chén trà lên, đang định cúi đầu phẩm trà. Hắn giật mình, do dự một chút, sau đó chắp tay cúi chào Tống Thù, đi theo Tiền Tiến đi ra ngoài. Tống Thù ít khi nói cười, những người bình thường khó tiếp cận, vì vậy hắn không thể quá nóng vội.

Nhà chính chỉ còn lại ba người Đường Cảnh Ngọc.

Đường Cảnh Ngọc nhìn bóng dáng sau lưng Chu Lộc một lúc, sau đó quay sang hỏi Chu Thọ, "Hắn có đối xử tốt với ngươi khi ở nhà không?"

Chu Thọ lắc đầu, "Không tốt, hắn lấy hết sách của ta, gọi ta là thằng ngốc."

“Ta biết ngay hắn không phải người tốt!” Đường Cảnh Ngọc cay nghiệt nói, đi tới trước mặt Tống Thù oán trách, “Chưởng quầy, ngài đều nghe nói rồi đó, Chu gia đều là một đám mặt người dạ thú, lần này giả bộ làm người tốt nhất định là có cái gì không ổn. Chưởng quầy, ngài không thể để cho Chu Thọ cùng bọn họ trở về được, lần sau người Chu gia có tới, Chưởng quầy dứt khoát không cho bọn họ vào cửa, nhìn bộ dáng tên đạo đức giả đó mà sinh khí.”

Tống Thù đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn nàng: “Đừng nói Chu Thọ chỉ là đồ đệ của ta, cho dù hắn bán thân làm hạ nhân Tống gia, ta cũng không có lý do gì không để người thân đến tìm gặp hắn. Bất quá việc này cũng đơn giản thôi, Chu Thọ chỉ cần ngươi kiên quyết không đi với họ, họ không thể bắt buộc ngươi trở về."

“Đã rõ.” Nghe được hắn không cần trở về, Chu Thọ vui vẻ cười nói: “Sư phụ thật tốt.”

Tống Thù gật đầu, "Được, ngươi đi thu dọn đồ đạc Chu gia mang tới cho ngươi, thu dọn xong lại tiếp tục làm việc."

Chu Thọ ngoan ngoãn đi.

Đường Cảnh Ngọc tò mò Chu gia đưa cho Chu Thọ cái gì, muốn đi theo xem, nhưng Tống Thù đã ngăn nàng lại, "Ai bảo ngươi đến đây?"

Thật ra Đường Cảnh Ngọc cũng không cảm thấy mình làm sai chuyện gì, nhưng khi Tống Thù hỏi nàng như vậy, nàng liền vô thức chột dạ, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa nói: “Nghe nói có người từ Chu gia tới, sợ Chu Thọ bị bọn họ khi dễ, liền nghĩ qua hỗ trợ. Chưởng quầy, đừng nóng giận, ngài xem ta mặc thành như vậy, hắn lại không biết ta là nữ.”

Nàng làm chuyện gì cũng có thể tìm lý do bào chữa, Tống Thù không thèm nghe nàng thanh minh, lạnh giọng cảnh cáo: "Việc của Chu Thọ đều có ta thay hắn làm chủ, về sau ngươi không được tự tiện xen vào."

Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, bước ra ngoài hai bước lẩm bẩm: "Những chuyện khác ta có thể đáp ứng ngài, Chu Thọ lại khác, hắn là bằng hữu của ta, tín nhiệm ta, làm sao có thể mặc kệ hắn? Chưởng quầy yên tâm, hôm nay ta không biết Chưởng quầy đã có tính toán, giờ đã biết rồi, sau này ta sẽ ở bên cạnh nghe theo, chỉ cần Chưởng quầy giải quyết được, ta tuyệt không lại lắm miệng. A, ta còn đang làm bánh trung thu, Chưởng quầy, ngài bận rộn, ta đi trước!”

Nói còn chưa dứt lời, người đã chạy đi ra ngoài.

Tống Thù đứng dậy đi tới cửa, chỉ thấy nàng vội vàng chạy đi, lúc rẽ ngoặt, tiểu cô nương quay đầu lại nhìn hắn, trên môi nở một nụ cười, cũng không biết rốt cuộc đang cười là cái gì, khiến hắn tức giận lại bất lực. Tống Thù đứng dưới mái hiên, trong giây lát nghĩ rằng nàng quan tâm đến Chu Thọ, tự nhiên trong lòng ngay lập tức lại có phần cảm thấy bất đắc dĩ.

Đừng nói Chu Thọ ngu ngốc, cho dù hắn trở lại bình thường, làm thê thϊếp của hắn, Đường Cảnh Ngọc cũng không thích hợp. Bản thân hắn thu đồ đệ cũng không ngại phiền phức, nhưng nếu để Đường Cảnh Ngọc cưới một người ngay cả mình cũng không biết chăm sóc, sau khi thành thân sẽ phải đối mặt với đám người Chu gia xấu xa kia, hắn không tán thành, sư mẫu cũng sẽ không đáp ứng.

Tiểu cô nương đã phải chịu quá nhiều đau khổ, hắn cùng sư mẫu đều muốn tìm cho nàng một hôn phu tốt, sống phần đời còn lại trong yên bình và mãn nguyện.

~

Đường Cảnh Ngọc không biết rằng có người đang lo lắng cho nhân sinh đại sự của nàng, thay vì quay lại hậu viện, nàng lặng lẽ đi tìm Chu Thọ.

Bây giờ Chu Thọ và Dương Xương cùng mấy vị lão sư phó ở trong một cái thiên viện, viện không lớn, nhưng sạch sẽ ngăn nắp, hoa lá um tùm, khá tao nhã. Vẫn còn sớm mới tới trưa, các vị lão sư đều đã ra ngoài làm việc, Đường Cảnh Ngọc đảo mắt nhìn một vòng, thấy đông sương phòng có một cánh cửa mở, cô chạy tới đứng ở cửa gọi: "Chu Thọ?"

"Đường Ngũ?"

Giọng nói ngạc nhiên của Chu Thọ phát ra từ bên trong.

Đường Cảnh Ngọc mỉm cười bước vào cửa, Chu Thọ còn chưa đi ra, nàng đã vào phòng trong, tò mò đánh giá một phen rồi đi đến bàn, chỉ vào gói lớn trên đó, nàng hỏi: "Bên trong là quần áo phải không?"

Chu Thọ gật đầu, mở ra cho nàng xem: "Đều là quần áo của ta."

Đường Cảnh Ngọc kéo một cái sờ sờ, quả là chất liệu tốt, nhưng...

“Mặc vào cho ta xem, mặc tròng bên ngoài là được.” Nàng ném chiếc áo cho Chu Thọ, ngồi xuống ghế giục hắn.

Chu Thọ cái gì đều nghe nàng, không hỏi nhiều liền tròng vô.

Đường Cảnh Ngọc nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện tay áo ngắn, vạt áo cũng ngắn.

Hai người mới đến tiệm đèn được hai tháng nhưng cả hai đã lớn hẳn lên. Cuối tháng bảy, Tiền Tiến cho họ đi đo kích cỡ, Đường Cảnh Ngọc đã lớn hơn một chút, nàng không tự cảm nhận được, nhưng Chu Thọ rõ ràng đã lớn hơn, Đường Cảnh Ngọc không cần thước đo cũng có thể nhìn ra được.

"Quên đi, bán hết đi, chắc là còn mới, bán được mấy lạng bạc." Đường Cảnh Ngọc thở dài, cởi chiếc áo không vừa của Chu Thọ, gấp lại, cho vào túi, xem qua không còn gì khác, vừa thắt nút vừa nói: "Ngươi không mặc được nữa, giữ cũng vô dụng."

“Ta mặc cho ngươi.” Chu Thọ ấn gói hàng, chỉ vào vai hai người, “Đây là đồ tốt, lớn lên ngươi có thể mặc.”

Đường Cảnh Ngọc cười ha ha, "Ta sợ rằng đời này sẽ không thể cao như vậy, mặc không được. Với lại, ta mặc váy mà."

Chu Thọ chớp chớp mắt, sau đó cười nói: "Ừm, mặc váy, Đường Ngũ mặc váy nhìn rất đẹp."

Đường Cảnh Ngọc thích nghe lời khen, nhìn xiêm y bằng vải trên người Chu Thọ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Như vậy đi, chúng ta dùng tiền bán xiêm y mua cho ngươi vải sa tanh mới, ta sẽ nhờ tú nương may giúp ngươi một bộ xiêm y mới, để ngươi có thể mặc đẹp khi ra ngoài."

Chu Thọ không có bất kỳ yêu cầu nào về xiêm y, nên hắn làm theo lời của Đường Cảnh Ngọc.

Mọi người có thể đến đây bất cứ lúc nào, Đường Cảnh Ngọc không muốn ở lại lâu, đúng lúc Chu Thọ phải ra ngoài làm việc, vì vậy hai người cùng nhau ra ngoài. Sau khi ra ngoài, Chu Thọ xoay người khóa cửa lại, Đường Cảnh Ngọc đi xuống bậc thang trước chờ hắn, nhìn chung quanh, nhìn thấy hành lang bên kia một bóng người từ đột nhiên quay người lại...

"Chưởng quầy đến rồi, Chu Thọ, nhanh lên, đừng để hắn biết ta ở đây, hắn phát hiện ta liền xong đời!" Đường Cảnh Ngọc theo bản năng cúi người xuống, nhỏ giọng nói với Chu Thọ chạy tới trốn ở phía sau bồn hoa. Giang Nam khí hậu ấm áp, mùa này hoa vẫn nở rộ, nàng khoanh chân cúi đầu trốn trong góc bồn hoa, hẳn là có thể che đi bóng dáng của nàng.

Chu Thọ nhìn sư phụ sắp bước xuống hành lang, sau đó nhìn Đường Cảnh Ngọc, sau một hồi ngây người, liền đi về phía Tống Thù, "Sư phụ."

"Ngươi có nhìn thấy Đường Ngũ không?" Tống Thù trực tiếp hỏi.

“Không, con không thấy.” Chu Thọ do dự đáp, cúi đầu không dám nhìn mắt Tống Thù.

"Thu thập xong chưa? Vậy thì đi với ta." Tống Thù không hỏi thêm câu nào, xoay người rời đi.

Chu Thọ quay đầu nhìn lại rồi im lặng đi theo.

Trong góc bồn hoa, Đường Cảnh Ngọc đợi đến khi tiếng bước chân của hai người hoàn toàn biến mất mới thực sự yên tâm, nàng nhìn xung quanh để xác định trong viện chỉ có một mình mình, sau đó mới vỗ vỗ mông một cái đứng lên. Thật là, Tống Thù đi hậu viện tìm nàng sao? Nếu không, tại sao lại muốn đến đây để tìm người?

Trong lòng nghĩ thầm, sợ Tống Thù khắp nơi tìm không thấy nàng, lại suy nghĩ lung tung, vì vậy tăng tốc chạy ra hành lang, định trở lại hậu viện giả vờ ngoan ngoãn. Không ngờ, vừa mới bước lên bậc thang, liền nhìn thấy trong hành lang có một bóng người cao lớn đang hướng về phía mình, khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia u ám như sắp có tuyết rơi...

Đường Cảnh Ngọc trợn tròn mắt, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được cớ trốn tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Thù.

“Đi theo ta trước.” Nhìn nhau hồi lâu, thấy nàng không có ý định tiếp lời, Tống Thù lạnh lùng nói.

Chỉ với một câu nói đơn giản, cũng không nghe ra được cơn giận, Đường Cảnh Ngọc đột nhiên có ảo giác rằng mình sắp bước lên đoạn đầu đài.